Thơ » Trung Quốc » Vãn Đường » Trịnh Cốc
Đăng bởi tôn tiền tử vào 30/05/2014 15:37
天末去程孤,
沿淮復向吳。
亂離何處甚,
安穩到家無?
樹盡雲垂野,
檣稀月滿湖。
傷心遶村慮,
應少舊耕夫。
Thiên mạt khứ trình cô,
Diên Hoài phục hướng Ngô.
Loạn ly hà xứ thậm,
An ổn đáo gia vô?
Thụ tận vân thuỳ dã,
Tường hy nguyệt mãn hồ.
Thương tâm nhiễu thôn lự,
Ưng thiểu cựu canh phu.
Một mình ông ra đi về cuối trời,
Lại theo sông Hoài về đất Ngô.
Thời buổi loạn ly, chỗ nào giặc nhiều nhất?
Ông về tới nhà yên ổn không?
Nơi đây mây thấp phủ hết cây ngoài đồng nội,
Hiếm thấy một cánh buồm, trăng chiếu khắp hồ.
Đi vòng thôn xóm thấy mà thương tâm,
Vì thiếu vắng vài chú thợ cày quen.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 30/05/2014 15:37
Hướng cuối trời một mình lèo lái
Theo sông Hoài về lại đất Ngô.
Loạn ly giặc giã đâu to?
Ông đi yên ổn tới nhà được không?
Đây mây thấp phủ cây đồng nội,
Hiếm thấy buồm, trăng rọi khắp hồ.
Đi vòng thôn xóm buồn so,
Thợ cày quen biết lính xa chưa về.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 27/02/2022 17:05
Ông đến một mình nơi cuối trời,
Sông Hoài theo lại về Ngô thôi.
Loạn ly thời buổi, nơi nào giặc?
Yên ổn quê nhà ông tới nơi?
Mây thấp nơi đây cây phủ hết,
Buồm giăng hồ hiếm thấy trăng soi.
Đi vòng thôn xóm nhìn thương xót,
Thiếu vắng thợ cày quen thuộc rồi.