Thơ » Việt Nam » Cận đại » Trần Tế Xương
Đăng bởi Vanachi vào 24/02/2006 16:58, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi karizebato vào 02/09/2009 22:36
Con gái nhà dòng,
lấy chồng kẻ chợ.
Tiếng có miếng không,
gặp chăng hay chớ.
Mặt nhẵn nhụi, chân tay trắng trẻo, ai dám chê rằng béo rằng lùn?
Người ung dung, tính hạnh khoan hoà, chỉ một nỗi hay gàn hay dở!
Đầu sông bãi bến, đua tài buôn chín bán mười,
Trong họ ngoài làng, vụng lẽ chào dơi nói thợ.
Gần xa nô nức, lắm gái nhiều trai,
Sớm tối khuyên răn, kẻ thầy người tớ.
Ông tu tác cửa cao nhà rộng, toan để cho dâu,
Anh lăm le bia đá bảng vàng, cho vang mặt vợ.
Thế mà:
Mình bỏ mình đi,
mình không chịu ở.
Chẳng nói chẳng rằng,
không than không thở.
Hay mình thấy tớ: nay Hàng Thao, mai phố Giấy mà bụng mình ghen?
Hay mình thấy tớ: sáng Tràng Lạc, tối Viễn Lai, mà lòng mình sợ?
Thôi thôi:
Chết quách yên mồ,
Sống càng nặng nợ.
Chữ nhất phẩm ơn vua vinh tứ, ngày khác sẽ hay,
Duyên trăm năm ông Nguyệt xe tơ, kiếp này đã lỡ.
Mình đi tu cho thành tiên thành phật, để rong chơi Lãng Uyển, Bồng Hồ,
Tớ nuôi con cho có rể có dâu, để trọn vẹn đạo chồng nghĩa vợ.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi biendongvn ngày 06/11/2010 02:11
Nịnh vợ tới hàng "nhất phẩm" thì đụng nóc nhà roài! hahaha. "Đệ nhất phu nhân" của "đệ nhất ăn chơi".