Thơ » Việt Nam » Trần » Trần Nhân Tông
傲雪心虛,
凌霜節勁。
假爾為奴,
恐非天性。
Ngạo tuyết tâm hư,
Lăng sương tiết kính.
Giả nhĩ vi nô,
Khủng phi thiên tính.
Trải tuyết lạnh mà tâm thông suốt,
Dầu giải trong sương mà đốt cứng cỏi.
Mượn ngươi làm tôi đòi,
Sợ rằng trái với tính tự nhiên của nhà ngươi.
Trang trong tổng số 1 trang (7 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 19/09/2008 11:14
Tâm không rãi tuyết,
Đốt cứng phơi sương.
Mượn ngươi làm nô,
Sợ trái tính thường.
Ngạo tuyết lòng vẫn trống,
Dầm sương đốt chẳng rời.
Muốn dùng ngươi sai khiến,
Còn e trái nết trời.
Gửi bởi Ban Nhược ngày 01/08/2012 21:34
Thật khó tìm từ thay thế cho hai từ "tâm" và "tiết", nếu theo nghĩa thông thường thì không diễn tả được ý "tâm hạnh" và "tiết tháo".
Dãi tuyết lòng không,
Dầm sương đốt cứng,
Dùng làm người hầu,
E là không xứng.
Gửi bởi PH@ ngày 29/07/2014 22:42
Tâm không nên khinh tuyết
Đốt cứng trải sương phơi
Ví ngươi làm nô bộc
Sợ trái với tính trời
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 15/07/2016 11:22
Tâm không dãi tuyết
Đốt cứng dầm sương
Dùng làm nô bộc
E trái tính thường
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 01/01/2019 15:22
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 13/10/2019 18:14
Trải tuyết lạnh mà ruột suốt thông,
Giải dầu đốt cứng gió pha sương.
Mượn ngươi làm kiếp tôi đòi đó,
Thì e trái tính tự nhiên thường.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 25/01/2021 19:36
Trải qua tuyết lạnh ruột thông,
Giải dầu đốt cứng gió lồng pha sương.
Mượn ngươi làm kiếp lót đường,
Thì e trái tính như thường tự nhiên.