Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Trần Mộng Tú
Đã lâu quá anh không về gõ cửa
lồng ngực em. Trái đỏ vẫn còn nguyên
mùa xuân đến em lên đồi gọi gió
thả đam mê và buông những ưu phiền
Em mở áo cho xuân coi lồng ngực
trái tim em mảnh vườn cũ quê nhà
cành mai chiết tay ai còn in dấu
thiều quang ơi! Hoa nhớ đến xót xa
Em mở áo cho xuân coi lồng ngực
trái tim em như một ngọn hải đăng
lửa sinh diệt thắp hoài không dám tắt
bờ bến nào mà cá vẫn bặt tăm
Em mở áo cho xuân coi lồng ngực
trái tim em trầm quế đợi xông hương
con chim nhỏ đã bay qua biển Bắc
ai tìm ai ngậm ngải giữa mù sương
Đã lâu quá anh không về gõ cửa
lồng ngực em. Trái đỏ vẫn còn nguyên
ôi có phải mùa xuân đang nhóm lửa
tay lạnh thế này ai sưởi cho em.