Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Trần Mạnh Hảo
Một tiếng nhân tình ông vẫn Quát
Câu thơ xô lệch cả trời cao
Đến ngôi thiên tử còn rơm rác
Đầu rớt mà thơ vẫn tự trào
Trong cõi người ta ông một cõi
Đau đời sợi tóc cũng đau theo
Hỡi ôi sống chết là mưa nắng
Đỉnh núi nhiều khi cũng bọt bèo