Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Trần Lê Văn » Tiếng vọng (1987)
Em chỉ cho anh cái cớ để làm thơ
Cũng là quá nhiều, cũng là đại lượng
Em là thật, lại là huyền tưởng
Vào hồn anh, em đã thăng hoa
Anh chỉ giữ cho mình một thoáng khơi xa
Nét trừu tượng vượt lên hình thể
Sông chảy thế nào, sông ơi cứ thế!
Anh chẳng xẻ ngòi cho nước chảy về anh.