Cơn bão đi qua
tàn phá cả một góc trời đất nước
chẳng còn lại chi
ngoài đống hoang tàn đổ nát
những bàn tay run run bốc từng nắm cơm trắng lạt
còn chút muối nào lũ cũng đã cuốn trôi

Bữa ăn ngày mưa vốn chỉ có thế thôi
nhưng có đủ no đâu và ngày sau biết ăn gì nữa?
mẹ cùng cha bó gối ngồi lo âu bên cánh cửa
chua xót trong lòng
khi nghĩ đến ngày mai

Những đứa trẻ thơ cả gái cả trai
rét lạnh làm sao khi áo quần ướt sũng
chẳng có để thay đâu khi xung quanh chỉ là đồng trũng
mưa vẫn trắng trời
lại ướt nữa thôi em

Biết nói gì khi nhìn những căn nhà bé nhỏ nhấp nhem
giữa biển trời với mênh mông bốn bề sóng nước
tài sản lâu nay dành dụm cửa sau trôi ra cửa trước
theo sóng lũ đi rồi
biết làm sao sống được đây anh?

Những mái nhà đơn sơ bao đời nay bên luỹ tre xanh
đổ sập tan tành vì gió mưa gầm gào thác lũ
chỉ còn lại giờ đây những bóng người ủ rũ
nhặt nhạnh tìm tòi
trong hai hàng nước mắt tuôn rơi

Cũng có những gia đình
ngày lại ngày vẫn mỏi mắt tìm trên sóng nước chơi vơi
hình bóng của người thân
đã bao ngày lũ cuốn trôi đi mất
sau bão rồi
những thương đau vẫn còn cao chất ngất
xót đến quặn lòng
khi nghe tiếng khóc đêm sâu

Em ơi em!
biết đến bao lâu
cuộc sống ngày qua mới quay trở lại
cho những ngôi trường tiếng ê, a vang mãi
và những ngôi nhà ấm bếp lửa hồng
khói toả thơm hương?!

sau bão rồi
miền Trung ơi!
ta mãi còn thương


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]