Vì trong một trận đua
Ngựa ô dùng sức quá,
Giầy chân, nhào lăn ngã,
Thành ngựa phế nằm chuồng.

Chủ nhân vốn con buôn,
Tính nuôi hoài tốn cỏ.
Không lẽ lại đi bỏ,
Quyết xẻ thịt cho luôn.

Ngựa sầu thảm lệ tuôn,
Nghĩ mình là tuấn mã,
Đã bao phen vượt phá
Kỷ lục bạn ngàn phương.

Nay rủi bị trọng thương,
Đã không được săn sóc,
Còn nhẫn tâm muốn lóc
Cả thịt lẫn da xương.

Tiếc mình chẳng được nương
Theo mặt luật xã hội,
Lôi chủ nhân buộc tội,
Bắt cấp dưỡng bồi thường.

Thương mình phải giữ lấy thân,
Kẻo khi lỡ bước sa chân, thiệt đời.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]