Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Trần Bích San » Vịnh Kiều
Đăng bởi Hà Như vào 04/06/2014 12:47
Sao chữ duyên kia mấy chữ tình,
Cũng trong gặp gỡ tiết thanh minh.
Cỏ hoa đau đớn người nằm đó,
Trăng gió bâng khuâng khách lạ mình.
Đã chắc chi đâu duyên một hội,
Bỗng dưng mang lấy nợ ba sinh.
Ngổn ngang trăm mối vì ai tá,
Thơ thẩn nào ai biết ngọn ngành.