Tôi đứng bên này Hắc Hải
Bên kia là xứ sở Người
Na-dim Hít-mét ơi

Đất quê nhà, Người thương nhớ khôn nguôi
Vẫn khuất mù. Chỉ nước trời thăm thẳm
Đi đày là một nghề gay lắm

Mảnh đất xưa, nơi Người đứng gọi con
Người chỉ nghe tiếng Người vọng lại
Giờ xập xòe những ô xanh, ô trắng
Bao người cha dắt con ra bãi tắm
Tiếng họ cười vang
Hắc Hải trôi qua và chẳng hề ngừng

Phiến đá xưa, Người đứng nhớ quê hương
Tôi ngồi chơi với đàn chim biển
Những con sóng còn đây
Đã chia với Người nỗi đau biệt xứ
Đã hiểu cả những niềm tâm sự
Người chưa kịp nói thành lời
Tôi quỳ xuống, vội sờ vào mặt sóng
Để nhận ra Người
Na-dim Hít-mét ơi...

Tôi muốn được làm một con sóng nhỏ
Vỗ sang bờ bên kia
Khẽ chồm lên chân thềm đá nhà Người
Căn nhà ở Xtăm-bun
Con voi gỗ vẫn ôm Mơ-mét ngủ
Và nhà tù. Tuyết suốt đêm rơi...

Ơi mảnh đất cách chia
Mãi đến lúc chết rồi, Người mới được gặp lại
Cũng không phải Người đâu, chỉ là một con tàu
Con tàu mang tên Na-dim khẽ cọ mạn vào đất quê hương xứ sở
Nghe nỗi sầu muôn đời thành sóng, vỗ trái tim đau

Hắc Hải trôi qua và chẳng hề ngừng
Nhớ Na-dim, tôi lại về Hắc Hải
Tôi đi dưới vòm xanh, mênh mông nắng trải
Thấy nỗi đau xưa của Na-dim dường như vẫn chưa tan
Khắp thế gian này
Bao quê hương còn cách chia, bao cha con còn cách trở
Nên tiếng Người gọi con mãi mãi còn vang
- Mơ-mét ơi! Mơ-mét
                                 Mơ-mét ơi!
                                                  Mơ-mét...


Hắc Hải, tháng 7-1979


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]