Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Trần Đình Túc
Đăng bởi tôn tiền tử vào 03/02/2020 00:29
縱然天壽齒喬彭,
終始江山記姓名。
世味備嘗遲一死,
胡床兀坐厭餘生。
冠紳當路知承老,
童穉他年見太平。
人境百齡將八十,
親交屈指半凋零。
Túng nhiên thiên thọ xỉ kiều bành,
Chung thỉ giang sơn ký tính danh.
Thế vị bị thường trì nhất tử,
Hồ sàng ngột toạ yếm dư sinh.
Quan thân đương lộ tri thừa lão,
Đồng trĩ tha niên kiến thái bình.
Nhân cảnh bách linh tương bát thập,
Thân giao khuất chỉ bán điêu linh.
Mặc nhiên tuổi thọ của trời mong được như Bành Tổ
Trước sau ghi họ tên cùng với non sông
Mùi đời nếm đủ còn một cái chết chậm
Giường Tây ngồi cao chán sống thừa
Các quan đang giữa đường biết là kính tuổi già
Từ trẻ nhỏ năm nào đã thấy thái bình
Cõi người một trăm tuổi tôi sắp được tám mươi
Người thân giao nhẩm đếm một nửa đã rơi rụng
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 02/02/2020 00:29
Thọ như Bành Tổ thảy đều mong
Tên họ ghi cùng với núi sông
Nếm đủ mùi đời rồi liệt xác
Trả xong món nợ mới tiêu vong
Quan trung kính lão mặc nhiên biết
Thời trẻ hưởng bình vị tất thông
Tám chục bước lên đường bách tuế
Bốn mươi bao kẻ vội đi đong
Gửi bởi Tam Ngng ngày 12/09/2022 17:00
Trên trang baike.baidu giảng
胡床: 古时一种可以折叠的轻便坐具。
Hồ sàng: cổ thời nhất chủng khả dĩ chiết điệp đích khinh tiện toạ cụ.
Như vậy, Hồ sàng là cái ghế xếp.