Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Trần Đình Nhân » Vàng thu (1997)
Có lẽ nào giữa phố xá thân quen
tôi bất chợt thành người xa lạ
cả em nữa cũng như xưa cũ
bao nỗi niềm rêu phủ tim yêu
Mùa xuân kia ngan ngát mà chi
tháng năm nữa làn môi nào rực lửa
tôi là ai hay đường dài cách trở
màu thu bay tím ngắt phương trời
Có lẽ nào giữa phố xá thân quen
tôi bất chợt gặp em trên hè vắng
trái tim dại không còn run rảy nữa
con đường xa hun hút bóng trăng mờ
Tôi lơ ngơ giữa thăm thẳm đất trời
ngổn ngang đấy, vui buồn cũng đấy
hơi rượu đắng, tan trong chiều hoang dại
nghe lang thang, gió gọi- tên mình