Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Trương Đăng Quế
Đăng bởi Vanachi vào 24/09/2018 16:16
Vũ kỷ nhất trường đỗng
Ức nhữ hữu sanh thì
Đường thương bạch phát thân
Tất hạ hoàng khẩu nhi
Xả thử lai kinh trung
Duy dư thác thị y
Nam Bắc phong sương khổ
Kỷ tải trường tương tuỳ
Cần độc lệ tố nghiệp
Nga khoảnh vị tam ly
Khứ xuân nam cung tiệp
Sảo khả uỷ tâm kỳ
Thiếu niên nhập Hàn Lâm
Thư hương đạt đế tri
Thẩn thị cầu dã nghệ
Tùng chánh sơ ưu vi
Ngã lão nhữ phương tráng
Hội dương canh thiết thi
Khởi liệu tam thập linh
Sở vọng thúc dĩ vi
Hảo vật bất nại cửu
Xuân hoa dung dị nuy
Du du thương giả thiên
Phước thiện hồ ngô khi
Cố hương cách thiên lí
Quan sơn viễn uy di
Tuyền đài lộ bất minh
Nhữ khứ tương an quy
Thân lão tử hựu ấu
Khổ huống phân nan chi
Niệm cập tồi tâm can
Sảng nhiên hữu dư bi
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 24/09/2018 16:16
Vỗ ghế lòng xót xa
Nhớ cháu lúc sinh thời
Tóc bạc mẹ cùng cha
Dưới gót con thơ dại
Bỏ hết ra kinh đô
Nương tựa mỗi mình chú
Nam Bắc bao gian khổ
Theo chí trải nhiều năm
Chăm đọc nối nghiệp tổ
Một khắc cũng không lìa
Xuân rồi tiến sĩ đỗ
Biết sợ lòng ước mong
Thiếu niên vào Hàn Lâm
Tài năng vua biết đến
Đã theo nghiệp thơ văn
Tùng khánh là rất tốt
Ta già cháu trai trẻ
Chính là lúc đua tài
Ôi! ba mươi tuổi lẻ
Ước mong lòng đơn sơ
Vật tốt khó bền sao
Hoa xuân dễ khô héo
Thăm thẳm trời xanh cao
Lừa dối ta - Phúc thiện
Cố hương ngàn vạn lý
Quan quan xa biết bao
Tuyền đài đường mờ mịt
Cháu đi về làm sao!
Cha mẹ già con nhỏ
Đau khổ biết nhường nào
Nghĩ đến lòng chua xót
Trời xanh ơi! tại sao?