Đăng bởi tôn tiền tử vào 01/09/2018 16:13
誤語成疑意已傷,
春山低斂翠眉長。
鄂君繡被朝猶掩,
荀令薰爐冷自香。
有恨豈因燕鳳去,
無言寧為息侯亡。
合歡不驗丁香結,
只得淒涼對燭房。
Ngộ ngữ thành nghi ý dĩ thương,
Xuân sơn đê liễm thuý mi trường.
Ngạc quân tú bị triêu do yểm,
Tuân lệnh huân lô lãnh tự hương.
Hữu hận khởi nhân Yên Phụng khứ,
Vô ngôn ninh vị Tức hầu vong.
Hợp hoan bất nghiệm đinh hương kết,
Chỉ đắc thê lương đối chúc phòng.
Nói lỡ thành ngờ ý đã va chạm nhau
Núi xuân cúi xuống nhíu mày biếc lại
Ngạc quân ban ngày vẫn quấn chăn vóc
Quan họ Tuân đốt lò lúc nguội tự thơm
Mang hận há vì Yên Phụng đi
Tức hầu mất rồi, còn lời gì để nói
Cây họp hoan không nghiệm quả đinh hương ngậm
Chỉ còn mình với nến trong phòng lạnh lùng
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 02/09/2018 16:13
Nói lỡ nên ngờ biết thế rồi
Núi xuân cúi nhíu nét mi tươi
Ngạc quân chăn vóc ngày còn quấn
Tuân lệnh lò tàn hương chẳng phai
Yên Phượng bỏ đi nên có hận
Tức Hầu tạ thế chẳng còn lời
Hợp hoan chẳng nghiệm đinh hương ngậm
Đành tủi trong phòng trước nến soi.