Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Thu Nguyệt » Ngộ (1997)
Đăng bởi Vòng Xoay Định Mệnh vào 22/07/2009 10:08
Mảnh gương cũ bỏ quên bờ son trẻ
Soi lại mình trong câu nói người quen
Thử sức vòng đua chen
Ướm lưỡi lời nói dối
Một vì sao rơi cuối đường mệt mỏi
Giấc ngủ hồng hoang lời mẹ vắt bên rèm.
Rồi chỉ còn có em
(Rồi chỉ còn mình ta)
Ngập ngừng đưa tay vuốt tóc
Lạ lẫm, ngu ngơ ngồi khóc.
Hốt hoảng nhận ra giọt nước mắt của mình
đã hết trong veo