(Kính tặng đồng chí Hồ Nghinh)
Có một ông già ngồi múc nước Tiên Sa
Đổ vào thau chậu
Rồi sáng mai ông tắm
Sóng nước tự mình tạo ra
Lũ trẻ đi ngang qua hồn nhiên cười giỡn
Chúng có biết đâu núi Chúa ngắm Sơn Trà
Xưa đỉnh Ô Rây vun trồng mơ ước
Có một ngày về gội tắm nước Trường Giang
Nay sông đã cạn rồi
còn lại biển
Sóng bao dung nhưng trò đời ai biết?!
Lỡ bước sẩy chân là biển nuốt phăng đời
Xưa ông lái thuyền giờ ông lái sóng
Hai tay ghìm bờ cho bến bãi đừng trôi.