Đăng bởi Hoa Xuyên Tuyết vào 01/09/2012 01:36, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết vào 02/09/2012 01:16
Ánh sáng dịu dàng ánh sáng mong manh
Đưa ta đến với người thương mến
Bông hoa góc vườn toả hương hò hẹn
Cái nắm tay dài suốt cuộc đời ta
Biết đến bao giờ nỗi nhớ sẽ già
Nỗi nhớ không đổi tên cho đến ngày nắng tắt
Ta chỉ nhận một điều duy nhất:
Cái điều người đã chẳng nói ra!
Buồn thì mãi gần hạnh phúc mãi xa
Mấy chục năm chắt niềm vui giữ lại
Dệt lưới vàng cho tháng năm xanh mê mải
Hoa khép cánh tươi còn lưu một nụ cười…
Không phải gió mây không phải mặt trời
Tất cả không phải điều ta mơ ước
Chỉ mảng tường rêu xanh đẫm nước
Giữ cho lòng khẽ nở một miền hoa.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Đồ Nghệ ngày 02/09/2012 14:55
Có 1 người thích
Cảm ơn bài thơ của em. Nhiều câu thơ trong bài gợi lên trong anh bao kí ức ngỡ đã chìm vào quên lãng, gợi lên bao nỗi buồn và cả những nỗi đau nữa...Thật hay với "Cái nắm tay dài suốt cuộc đời ta"...Có cả những ánh nhìn, những nụ cười, giọng nói nữa sẽ đi cùng ta đến hết cuộc đời, và đó vẫn mãi là chân lý, cái "lý" có "chân" cứ đeo đẳng suốt cuộc đời ta bởi "Buồn thì gần mà hạnh phúc mãi xa...".Anh thích chữ "mãi" ở câu này, chưa phải đã là tuyệt vọng, hạnh phúc mãi xa thôi nhưng còn có hy vọng, hơn là hạnh phúc "thì xa" như lẽ ra nó phải là hệ quả tất yếu phải xảy ra của "buồn thì gần". Quả là "biết đến bao giờ nỗi nhớ sẽ già..."? Nhưng hỏi mà hỏi thế thôi, nếu là anh, anh chắc và anh mong nỗi nhớ sẽ trẻ mãi và chẳng bao giờ già.