Đưa nhau qua bến phà Rừng
Bỗng nghe năm tháng sấm đùng đùng vang
Mưa tuôn ướt cả bàng hoàng
Sợi thương buông xoã thả làn tóc mây.

Em cười sao mắt lại cay
Anh buồn sao nhớ những ngày cách xa
Dẫu rằng mấy núi cũng qua
Tóc tơ nối lại đã nhoà tóc xanh.

Đâu rồi đôi mắt long lanh
Đâu rồi giọt lệ thấm lành tình yêu?
Thời gian bàng bạc khói chiều
Bến thương bến đợi cũng nhiều long đong.

Bây giờ qua một bến sông
Quê hương về lại nắng hồng đường thôn
Anh về níu bóng hoàng hôn
Em về tìm nhặt tuổi hồn nhiên xưa.


Quảng Ninh, 1997

Sông Rừng còn có tên là sông Vân Cừ, nhưng nổi tiếng nhất trong lịch sử Việt Nam là với tên sông Bạch Đằng (trong thơ ca còn gọi là Bạch Đằng Giang). Tôi đến bến phà Rừng lần đầu tiên vào năm 1997. Khi ngồi đợi qua phà, trong một quán nước tôi vô tình nghe được câu chuyện của một đôi vợ chồng già phải đi làm ăn xa nay mới có dịp cùng nhau về thăm lại quê hương. Tôi đã xúc động viết bài thơ này...

Nguồn:
1. Báo Làm bạn với máy vi tính, số 644, ngày 19-7-2016
2. Thơ nhà giáo TP HCM, tập 2, NXB Trẻ, 1998