Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Thanh Tịnh
Đăng bởi tôn tiền tử vào 06/11/2019 20:59
Ai đi nghiêm khắc với tình yêu,
Với kẻ mơ hoa mộng gió chiều,
Ngọn gió chiều vàng lay lá rụng.
Chiều vàng thường vẳng tiếng tim kêu!
Tình câm ai khiến gió im hơi.
Khí lạnh sương lam toả mịt trời,
Chiếc nhạn mất bầy, sương gió gọi.
Gió ngừng, sương lạnh, bóng chim rơi!
Tình yêu là giải áng mây bay,
Là nước sông trôi cuộn tháng ngày,
Mây vẫn thay hình hôn gió nhẹ.
Nhẹ nhàng nước quyện bóng chim bay.
Tình yêu thường với sắc thiên nhiên.
Đào tạo ra nên cánh mộng huyền,
Như điểm son tình cô thiếu phụ
Uốn mình thôn nữ nét duyên tiên.
Tình yêu thường mượn sắc hoa tươi
Để điểm cô em mấy nụ cười,
Mượn liễu buông mành thêm mái tóc,
Mượn hồ thu nhuộm nét xuân tươi.
Nhưng, thời gian xoá vết yêu thương.
Trong quả tim tình tắm lệ sương,
Chỉ để bên lòng hương vị cũ
Của hồn hoa nhẹ lúc tà dương.
Vì tình là một bóng lan man
Theo dõi non xanh trải dặm ngàn,
Khi ẩn bên lòng cô thiếu nữ,
Êm đềm như mộng lúc mơ tan…
...Nghe lời sắc Đẹp tiếng tình kêu
Tim rụng hôm qua, một buổi chiều,
Một buổi chiều tàn sương lạnh nhắn:
Ai đành nghiêm khắc với tình yêu...