Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ mới bảy chữ
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi hongha83 vào 08/06/2008 02:00

Nhân loại ơi! Chúng ta lầm lẫn,
Bỏ quê nhà, cất bước tha phương.
Mỗi bước đi, xa cách cố hương,
Trước mắt thấy, dẫy đầy nguy hiểm.
Giông tố thổi, thuyền con khó vững,
Trên đường rừng, cọp sói chực hờ.
Núi cheo leo, hố sâu thăm thẳm,
Sẩy chân liền mất mạng tan thân.

Bạn đồng hành phản trắc, khó lường,
Mới thân đó, thành thù sau đó.
Hận nhau rồi, dao súng sẵn chờ,
Giết hại được, không lòng thương xót.

Trước mắt bủa giăng đầy cạm bẫy,
Ngưỡng đầu chờ, chông nhọn chịt chằng.
Lao lách giỏi, chân sầy máu đổ,
Kẻ lơ là mất mạng như chơi.

Về đi thôi! nhân loại mến yêu,
Hãy dừng lại, chớ nên tiến bước.
Bởi một bước, thịt rơi máu đổ,
Ta dại gì lao mãi khổ đau.

Mái nhà xưa êm ấm muôn đời,
Chờ con trẻ, cha già mỏi mắt.
Mẹ thân yêu trông ngóng con về,
Gặp được trẻ, thỏa lòng mong đợi.

Đây sự nghiệp kho tàng đầy dẫy,
Tha hồ con thụ hưởng vui chơi.
Trước sân nhà, hoa nở ngạt ngào,
Sau vườn cũ, trái oằn chín mọng.

Đâu còn nữa những ngày đau khổ,
Để sau lưng các thứ hiểm nguy.
Về quê rồi tình nghĩa thiếu chi,
Nhìn nhân loại như mình nào khác.


Thiền viện Thường Chiếu, tháng 7-1992

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]