Thơ » Pháp » Théophile Gautier
J’aime d’un fol amour les monts fiers et sublimes !
Les plantes n’osent pas poser leurs pieds frileux
Sur le linceul d’argent qui recouvre leurs cimes ;
Le soc s’émousserait à leurs pics anguleux ;
Ni vigne aux bras lascifs, ni blés dorés, ni seigles ;
Rien qui rappelle l’homme et le travail maudit.
Dans leur air libre et pur nagent des essaims d’aigles,
Et l’écho du rocher siffle l’air du bandit.
Ils ne rapportent rien et ne sont pas utiles ;
Ils n’ont que leur beauté, je le sais, c’est bien peu ;
Mais, moi, je les préfère aux champs gras et fertiles,
Qui sont si loin du ciel qu’on n’y voit jamais Dieu !
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 10/05/2008 19:10
Sao tôi yêu núi kiêu hùng, cao cả
Giữa trời mây trải tuyết bạc lặng lờ
Cây xanh sợ đặt bàn chân lạnh giá
Lưỡi cày cùn đụng đá nhọn hoang sơ
Không nho tươi, không lúa mì, lúa mạch
Không con người với nỗi nhục cần lao
Vui tự do, đại bàng bay thoả thích
Đá âm vang tiếng hát lục lâm nào
Núi vô ích, chẳng đem về lợi nhuận
Chỉ đơn sơ ôm vẻ đẹp muôn đời
Nhưng tôi thích hơn đồng xanh màu mỡ
Quá xa trời, Thượng Đế cũng xa xôi