Thơ thành viên » Thế Lâm » Trang thơ cá nhân » Tự tình » Nốt trầm
Sống trăm năm cũng là tro bụi
Qua ngàn năm thành đống điêu tàn
Cuộc đời này hoá chỉ vô thường
Kiếp sau xin làm đoá hướng dương
Lê đôi chân qua đồi cỏ gai
Bước nặng trĩu lòng người mai một
Chân rướm máu tim người đau nhói
Đi đâu? vẽ bức tranh không màu
Đường về trần khi ẩn khi hiện
Trong bóng chiều tan chẳng thấy người
Trước mặt, khoảng không dài vô tận
Tìm đâu? thấy ánh sáng không màu
Xoá hết, ký ức này trống rỗng
Linh hồn này gột rửa phiêu bồng
Bay lên, bay lên, lên cao nữa
Giữa mênh mông dập dồn lửa cháy
Nghi ngút khói bụi mờ...
07/03/2020