Đăng bởi hongha83 vào 01/12/2008 07:06
Mes volages humeurs, plus stériles que belles,
S'en vont, et je leur dis : "Vous sentez, hirondelles,
S'éloigner la chaleur et le froid arriver.
Allez nicher ailleurs pour ne fâcher, impures,
Ma couche de babil et ma table d'ordures ;
Laissez dormir en paix la nuit de mon hiver."
D'un seul point le soleil n'éloigne l'hémisphère ;
Il jette moins d'ardeur, mais autant de lumière.
Je change sans regrets lorsque je me repens
Des frivoles amours et de leur artifice.
J'aime l'hiver, qui vient purger mon coeur du vice,
Comme de peste l'air, la terre de serpents.
Mon chef blanchit dessous les neiges entassées
Le soleil qui me luit les échauffe, glacées,
Mais ne les peut dissoudre au plus court de ces mois.
Fondez, neiges, venez dessus mon coeur descendre,
Qu'encores il ne puisse allumer de ma cendre
Du brasier, comme il fit des flammes autrefois.
Mais quoi, serai-je éteint devant ma vie éteinte ?
Ne luira plus en moi la flamme vive et sainte,
Le zèle flamboyant de ta sainte maison ?
Je fais aux saints autels holocaustes des restes
De glace aux feux impurs, et de naphte aux célestes,
Clair et sacré flambeau, non funèbre tison.
Voici moins de plaisirs, mais voici moins de peines !
Le rossignol se tait, se taisent les sirènes ;
Nous ne voyons cueillir ni les fruits ni les fleurs
L'espérance n'est plus bien souvent tromperesse,
L'hiver jouit de tout : bienheureuse vieillesse,
La saison de l'usage et non plus des labeurs.
Mais la mort n'est pas loin ; cette mort est suivie
D'un vivre sans mourir, fin d'une fausse vie
Vie de notre vie et mort de notre mort.
Qui hait la sûreté pour aimer le naufrage ?
Qui a jamais été si friand du voyage
Que la longueur en soit plus douce que le port ?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 02/12/2008 07:06
Lòng dạ tôi vốn hay thay đổi
Đẹp tốt gì đang buổi ra đi
Với lòng, tôi bảo: Én kia
Thấy chăng rét đến, nóng hè đang lui
Hãy bay đi tìm nơi làm tổ
Để đừng làm ô uế giường kia
Cho ta giấc ngủ bình yên
Ở trong đêm tối đông hàn đời ta
Mặt trời chẳng rời xa trái đất
Ánh nắng còn nhưng mát dịu hơn
Nhớ thời lòng dạ bướm ong
Thấy mình khác trước nhưng không u buồn
Tôi yêu thích mùa đông có ích
Giúp tôi tìm rửa hết thói hư
Như trời giũ sạch khí ôi
Như đất xua được loài xà hổ mang
Dưới tuyết trắng đầu càng thêm trắng
Ánh nắng kia sưởi ấm tuyết băng
Nhưng băng chẳng thể nào tan
Mong sao tuyết chóng biến thành nước rơi
Nước rơi xuống tim tôi đông lại
Để tro tim khỏi cháy bùng lên
Cháy lên như thể than hồng
Đã từng bốc lửa trong lòng thuở xưa
Lạ lùng sao tôi đây chưa chết
Mà cớ chi để hết lửa thần
Nhiệ tình mà Chúa đã ban
Tôi dâng thần thánh tro tàn tấm thân
Là ngọn lửa giá băng mờ đục
Hay tinh dầu lửa bốc trong anh
Đều là ngọn lửa thầnban
Phải đâu lửa cháy từ cành thẩm thê
Thú vui hết bớt bề cay đắng
Hoạ mi kia im giọng yêu ma
Ngoài vườn hết kẻ hái hoa
Niềm tin không thể dối ta nữa rồi
Mùa đông đến bao điều thú vị
Tuổi già về khôn kể niềm vui
Là mùa hưởng thụ thảnh thơi
Phải đâu vất vả như thời lao lung
Đã đến lúc thiên đường mở cửa
Đón cuộc đời không sợ chết thêm
Không còn cái kiếp phù sinh
Tử, sinh là của đời mình thiên thâu
Có ai thích cho tàu bị nạn
Mà không cầu trời lặng biển yên
Ai người du ngoạn triền miên
Đường xa không muốn dừng thuyền nghỉ ngơi?