Đăng bởi nguyenvanthiet vào 03/08/2007 12:32
І мертвим, і живим,
і ненарожденним землякам моїм
в Украйні і не в Украйні
моє дружнєє посланіє
Аще кто речет, яко люблю бога,
а брата своего ненавидит,
ложь есть.
Соборно[е] послание Иоанна.
Глава 4, с.20
І смеркає, і світає,
День божий минає,
І знову люд потомлений
І все спочиває.
Тілько я, мов окаянний,
І день і ніч плачу
На розпуттях велелюдних,
І ніхто не бачить,
І не бачить, і не знає
Оглухли, не чують;
Кайданами міняються,
Правдою торгують.
І господа зневажають,
Людей запрягають
В тяжкі ярма. Орють лихо,
Лихом засівають,
А що вродить? побачите,
Які будуть жнива!
Схамениться, недолюди,
Діти юродиві!
Подивиться на рай тихий,
На свою країну,
Полюбіте щирим серцем
Велику руїну,
Розкуйтеся, братайтеся!
У чужому краю
Не шукайте, не питайте
Того, що немає
І на небі, а не тілько
На чужому полі.
В своїй хаті своя й правда,
І сила, і воля.
Нема на світі України,
Немає другого Дніпра,
А ви претеся на чужину
Шукати доброго добра,
Добра святого. Волі! волі!
Братерства братнього! Найшли,
Несли, несли з чужого поля
І в Україну принесли
Великих слов велику силу
Та й більш нічого. Кричите,
Що бог вас создав не на те,
Щоб ви неправді поклонились!..
І хилитесь, як і хилились!
. ………………………..
…………………………
Живу славу дідів своїх
І батьків лукавих.
Не дуріте самі себе,
Учітесь, читайте,
І чужому научайтесь,
Й свого не цурайтесь.
Бо хто матір забуває,
Того бог карає,
Того діти цураються,
В хату не пускають.
Чужі люди проганяють,
І немає злому
На всій землі безконечній
Веселого дому.
Я ридаю, як згадаю
Діла незабуті
Дідів наших. Тіжкі діла!
Якби їх забути,
Я оддав би веселого
Віку половину.
Отака-то наша слава,
Слава України.
Отак і ви прочитай[те],
Щоб не сонним снились
Всі неправди, щоб розкрились
Високі могили
Перед вашими очима,
Щоб ви розпитали
Мучеників, кого, коли,
За що розпинали!
Обніміте ж, брати мої,
Найменшого брата –
Нехай мати усміхнеться,
Заплакана мати.
Благословіть дітей своїх
Твердими руками
І діточок поцілує
Вольними устами.
І забудеться срамотня
Давняя година,
І оживе добра слава,
Слава України,
І світ ясний, невечерній
Тихо засіяє…
Обніміться ж, брати мої,
Молю вас, благаю!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 02/08/2007 12:32
Bức thư gửi những đồng bào
của tôi, những người đã chết, những người đang sống và những người chưa sinh ra trên đất Ucraina cũng như
ở nước ngoài.
Ai người nói rằng yêu Đức Chúa Trời
mà ghét người anh em mình, đó là điều giả dối.
Thông điệp của Giăng 4:20.
(Trích)
Đêm dần buông
Trời tranh tối, tranh sáng
Mọi người sau công việc nhọc nhằn
Tất cả đều thiếp ngủ.
Chỉ mình tôi ngồi khóc như người nguyền rủa
Đêm cũng như ngày
Chốn ngã ba đông người
Nhưng không ai nhìn thấy
Nước mắt của tôi
Họ không nghe, không biết
Rằng người ta bán đứng sự thật
Đem xiềng gông đổi lấy xiềng gông
Người ta cười chế nhạo trời xanh
Người ta đặt ách áp bức
Gây nên những đau thương tang tóc
Và gieo rắc tai hoạ cho con người
Điều gì sẽ xảy ra? Xin chờ đó
Rồi các anh sẽ thấy ngay thôi!
Xin hãy nhớ ra, hãy hồi tỉnh lại
Những con người ngây dại mất trí khôn!
Hãy nhìn về chốn thiên đường
Nhìn về Ucraina quê mẹ
Hãy yêu Người bằng trái tim chân thật
Dù quê hương chỉ là đống tro tàn!
Hãy đứng dậy, hãy vứt bỏ xiềng gông
Hỡi những người anh em đang đâu đó
Chốn quê người xin đừng tìm gì cả
Mà tìm chẳng thấy đâu
Cả bầu trời ở trên đầu
Hay dưới cánh đồng xứ khác
Chỉ trong nhà mình - có sự thật
Và sức mạnh, ý chí, tự do.
Không ở đâu còn có Ucraina
Không ở đâu có sông Đnhép khác
Thế mà các anh cứ hướng về phương xa
Để tìm kiếm cho mình niềm hạnh phúc.
Hạnh phúc thánh thần là tự do, tự do!
Và tình đoàn kết anh em! Nếu tìm thấy
Hãy mang nó từ phương xa
Hãy đem về Ucraina.
Những lời to tát ở đây không thiếu
Tất cả đều ở đây.
Còn các anh nói với mọi người
Rằng trời sinh các anh ra chẳng để làm gì cả
Để các anh không nghe theo điều dối trá
Hãy nhớ rằng cha ông ra sao thì các anh
cũng sẽ thế mà thôi.
Phải thấu hiểu vinh quang của tổ tiên
Của cha anh
Và đừng tự dối mình
Hãy học hỏi và hãy đọc
Hãy biết học cái hay người khác
Và nhận biết cái của mình
Mẹ của mình ai bỏ quên
Thì người đó bị ông trời trừng trị
Và những đứa con người đó
Sẽ không cho người đó bước vào nhà
Những người lạ cũng tránh xa.
Người nào ác độc
Sẽ không tìm thấy trên mặt đất
Nhà cửa và sự chào mời
Thật đau đớn cho tôi
Chỉ đi nhớ về những ngày buồn tủi
Và đau khổ của cha ông
Tôi biết làm sao để quên?
Dù tôi muốn quên khuấy
Một nửa cuộc đời
Vinh quang là thế đấy
Vinh quang Ucraina của tôi.
Các anh hãy đọc xem
Để không ngủ mà mơ thấy tất tần tật
Những điều không sự thật
Và để những nấm mồ
Được mở ra trước mắt.
Để các anh hỏi những người khốn khổ:
Ai, ở đâu và họ chết vì sao?
Hãy coi những người anh em thiểu số
Như anh em ruột thịt của mình
Hãy để cho người mẹ của các anh
Được mỉm cười lần đầu tiên trong thế kỉ!
Để mẹ ôm những đứa con của mẹ
Bằng cánh tay chắc nịch của mình
Và mẹ hôn những đứa con
Bằng đôi môi tự do và độc lập
Để quên đi điều khổ nhục
Từ nhiều thế kỉ đã xa
Cho sống dậy niềm vinh quang khác
Vinh quang của Ucraina
Và để cho ánh sáng
Lặng lẽ chiếu khắp nơi
Hãy ôm nhau, hỡi những người anh em của tôi ơi
Tôi van xin và tôi cầu khẩn!