Thơ » Ấn Độ » Tagore Rabindranath » Tâm tình hiến dâng (Người làm vườn) - The gardener
She dwelt on the hillside by the edge of a maize-field, near the spring that flows in
laughing rills through the solemn shadows of ancient trees. The women came there to
fill their jars, and travellers would sit there to rest and talk. She worked and dreamed
daily to the tune of the bubbling stream.
One evening the stranger came down from the cloud-hidden peak; his locks were
tangled like drowsy snakes. We asked in wonder, “Who are you?” He answered not but
sat by the garrulous stream and silently gazed at the hut where she dwelt. Our hearts
quaked in fear and we came back home when it was night.
Next morning when the women came to fetch water at the spring by the deodar trees,
they found the doors open in her hut, but her voice was gone and where was her smiling
face? The empty jar lay on the floor and her lamp had burnt itself out in the corner. No
one knew where she had fled to before it was morning ⎯ and the stranger had gone.
In the month of May the sun grew strong and the snow melted, and we sat by the spring
and wept. We wondered in our mind, "Is there a spring in the land where she has gone
and where she can fill her vessel in these hot thirsty days?" And we asked each other in
dismay, "Is there a land beyond these hills where we live?"
It was a summer night; the breeze blew from the south; and I sat in her deserted room
where the lamp stood still unlit. When suddenly from before my eyes the hills vanished
like curtains drawn aside. "Ah, it is she who comes. How are you, my child? Are you
happy? But where can you shelter under this open sky? And, alas! our spring is not
here to allay your thirst."
"Here is the same sky," she said, "only free from the fencing hills, ⎯ this is the same
stream grown into a river, ⎯ the same earth widened into a plain." "Everything is here,"
I sighed, "only we are not." She smiled sadly and said, "You are in my heart." I woke up
and heard the babbling of the stream and the rustling of the deodars at night.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 05/03/2007 19:05
Nàng sống trên sườn đồi, cạnh ruộng lúa ngô, bên dòng suối nhỏ; suối chảy vào khe lạch reo cười qua bóng cây cổ thụ âm u.
Những người đàn bà thường mang thùng ra đó gánh nước, và khách qua đường cũng hay ngừng ở đấy ngơi nghỉ chuyện trò.
Hàng ngày nàng làm việc và thả hồn mơ theo tiếng suối róc rách.
Một chiều có người khách lạ, tóc xoắn quăn như rắn nằm ngủ, từ đỉnh núi phủ đầy mây đi xuống.
Chúng tôi ngạc nhiên hỏi: “Ông là ai?” Ngườ đó không trả lời, nhưng ngồi xuống bên dòng suối rạt rào tuôn nước, rồi im lặng ngắm ngôi lều tranh của nàng. Tim chúng tôi rung lên sợ sệt; chúng tôi trở về nhà khi màn đêm từ từ buông.
Sáng hôm sau, lúc ra suối gánh nước gần đám cây bá hương, những người đàn bà thấy cửa nhà nàng mở toang. Tuy nhiên, họ không nghe thấy tiếng nàng nói và cũng chẳng thấy khuôn mặt hớn hở của nàng đâu cả.
Chiếc thùng nước rỗng không nằm tròng trơ trên nền nhà, ngọn đèn trong xó đà cháy cạn dần. Chẳng ai rõ nàng đã trốn đi phương nào, trước lúc bình minh – và người khách lạ cũng đi rồi.
Vào tháng năm, mặt trời nắng gắt, tuyết tan thành nước. Chúng tôi ngồi bên suối, buồn rầu, nức nở, rồi thầm hỏi nhau: “Nơi nàng tới có suối hay không để nàng gánh nước trong những ngày nóng nực cạn khô này? Phía bên kia lớp đồi, nơi chúng mình đang sống, có ruộng đất gì chăng?”
Một đêm hé gió từ phương nam thổi về. Tôi ngồi trong căn phòng bỏ hoang của nàng, trong đó cây đèn đứng buồn thiu không lửa cháy.
Bỗng dưng, từ phía trước mặt tôi dẫy đồi biến mất, như những màn che kéo sang một bên. “Ừ, đúng rồi, nàng đang tới. Thế nào, em có mạnh khoẻ và hạnh phúc hay không? Nhưng, dưới bầu trời bao la này, em đã náu thân ở nơi nào vậy? Hỡi ôi! Suối của chúng ta lại không ở đây để cho em đỡ khát.”
Nàng nói: “Ở đây cũng dưới cùng một bầu trời. Khác chăng là không có đồi xanh bao quanh; ở đây cũng cùng con suối chảy thành dòng sông, cũng cùng mặt đất trải rộng thành đồng bằng”.
Tôi thở dài: “Ở đây có tất cả, chỉ trừ đôi ta”. Nàng mỉm cười buồn bã, rồi tiếp lời: “Anh ở trong tim em”.
Tôi choáng tỉnh, rồi chợt nghe tiếng suối thì thầm, và tiếng lá bá hương đêm khuya sột soạt.