Thơ » Ấn Độ » Tagore Rabindranath » Vượt biển
I remember my childhood when the sunrise, like my play-fellow, would burst in to my bedside with its daily surprise of morning; when the faith in the marvellous bloomed like fresh flowers in my heart every day, looking into the face of the world in simple gladness; when insects, birds and beasts, the common weeds, grass and the clouds had their fullest value of wonder; when the patter of rain at night brought dreams from the fairyland, and mother's voice in the evening gave meaning to the stars.
And then I think of death, and the rise of the curtain and the new morning and my life awakened in its fresh surprise of love.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Diệp Y Như ngày 10/06/2011 22:57
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Diệp Y Như ngày 27/01/2012 06:31
Tôi còn nhớ rõ tuổi thơ, khi bình minh như người bạn trẻ bừng lên bên gối, mang theo những bất ngờ tôi thấy mỗi sớm mai; khi hằng ngày niềm tin vào bao điều kỳ diệu bừng nở trong tim như hoa tươi, tôi nhìn vào khuôn mặt nhân gian từ những niềm vui giản dị; khi côn trùng, chim muông và thú vật, hay nhánh cỏ thường, và mây trôi tràn đầy thú vị; khi tiếng mưa đêm lộp độp đến cùng giấc mơ có nẻo thần tiên, và tiếng mẹ khiến những vì sao chẳng còn vô nghĩa.
Rồi tôi nghĩ về cái chết, khi bức màn vén lên, khi ban mai đẹp đẽ ùa vào, sự sống nơi tôi bừng dậy trong tình yêu bất ngờ và tươi mới.