Thơ » Ấn Độ » Tagore Rabindranath » Tâm tình hiến dâng (Người làm vườn) - The gardener
The day is not yet done, the fair is not over, the fair on the river-bank.
I had feared that my time had been squandered and my last penny lost.
But no, my brother, I have still something left. My fate has not cheated me of everything.
The selling and buying are over.
All the dues on both sides have been gathered in, and it is time for me to go home.
But, gatekeeper, do you ask for your toll?
Do not fear, I have still something left. My fate has not cheated me of everything.
The lull in the wind threatens storm, and the lowering clouds in the west bode no good.
The hushed water waits for the wind.
I hurry to cross the river before the night overtakes me.
O ferryman, you want your fee!
Yes, brother, I have still something left. My fate has not cheated me of everything.
In the wayside under the tree sits the beggar. Alas, he looks at my face with a timid
hope!
He thinks I am rich with the day's profit.
Yes, brother, I have still something left. My fate has not cheated me of everything.
The night grows dark and the road lonely. Fireflies gleam among the leaves.
Who are you that follow me with stealthy silent steps?
Ah, I know, it is your desire to rob me of all my gains. I will not disappoint you!
For I still have something left, and my fate has not cheated me of everything.
At midnight I reach home. My hands are empty.
You are waiting with anxious eyes at my door, sleepless and silent.
Like a timorous bird you fly to my breast with eager love.
Ay, ay, my God, much remains still. My fate has not cheated me of everything.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 05/03/2007 19:03
Ngày chưa hết, chợ chưa tan; chợ họp bên sông.
Tôi lo sợ vì đã phí phạm thì giờ cùng đồng tiền cuối cùng mình có. Nhưng không, người anh em tôi ơi, tôi vẫn còn vài thứ chưa tiêu đến. Số mệnh chưa hề gạt lường làm tôi mất cả.
Việc mua bán xong xuôi, tiền trả đầy đủ. Bây giờ là lúc về nhà. Này, ông gác cổng, ông có đòi tiền mãi lộ hay không? Đừng có sợ, tôi vẫn còn vài thứ chưa tiêu đến. Số mệnh chưa hề gạt lường làm tôi mất cả.
Gió lắng dịu đe dọa cơn dông sắp tới. Phương tây mây xuống thấp báo hiệu trận phong ba. Mặt nước nằm im chờ gió. Tôi vội vã qua sông trước khi màn đêm buông phủ. Này, bác lái đò, bác có lấy tiền quá giang không hở? Vâng, người anh em tôi hỡi, tôi vẫn còn vài thứ chưa tiêu đến. Số mệnh chưa hề gạt lường làm tôi mất cả.
Bên vệ đường dưới bóng cây cao có người hành khất ngồi một mình. Than ôi! Lão nhìn thẳng mặt tôi với niềm hy vọng mong manh. Lão tưởng tôi giàu có nhờ lợi tức bán buôn trong ngày! Vâng, người anh em tôi hỡi, tôi vẫn còn vài thứ chưa tiêu đến. Số mệnh chưa hề gạt lường làm tôi mất cả.
Đêm vào sâu, đường vắng tanh. Đom đóm lập loè trong lá cây. Anh là ai đang bước theo tôi âm thầm, lén lút? Vâng, tôi biết anh đang định đoạt cướp những gì tôi có. Tôi sẽ không để anh thất vọng đâu má Vì lẽ tôi vẫn còn vài thứ chưa tiêu đến. Số mệnh chưa hề gạt lường làm tôi mất cả.
Tôi về nhà lúc nửa đêm, không còn gì trong tay. Em đang đứng chờ trước cổng nhà tôi, mắt lo âu, thao thức, âm thầm. Như con chim nhỏ bẽn lẽn, rụt rè, em sà vào lòng tôi với tình yêu sôi nổi. Vâng, thưa Thượng Đế, tôi vẫn còn nhiều thứ chưa tiêu đến. Số mệnh chưa hề gạt lường làm tôi mất cả.