Thơ » Ấn Độ » Tagore Rabindranath » Người thoáng hiện » Người thoáng hiện - I
Đăng bởi hongha83 vào 11/07/2015 17:37
Darkly you sweep on, Eternal Fugitive, round whose bodiless rush stagnant space frets into eddying bubbles of light.
Is your heart lost to the Lover calling you across his immeasurable loneliness?
Is the aching urgency of your haste the sole reason why your tangled tresses break into stormy riot and pearls of fire roll along your path as from a broken necklace?
Your fleeting steps kiss the dust of this world into sweetness, sweeping aside all waste; the storm centred with your dancing limbs shakes the sacred shower of death over life and freshens her growth.
Should you in sudden weariness stop for a moment, the world would rumble into a heap, an encumbrance, barring its own progress, and even the least speck of dust would pierce the sky throughout its infinity with an unbearable pressure.
My thoughts are quickened by this rhythm of unseen feet round which the anklets of light are shaken.
They echo in the pulse of my heart, and through my blood surges the psalm of the ancient sea.
I hear the thundering flood tumbling my life from world to world and form to form, scattering my being in an endless spray of gifts, in sorrowings and songs.
The tide runs high, the wind blows, the boat dances like thine own desire, my heart!
Leave the hoard on the shore and sail over the unfathomed dark towards limitless light.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Em, Người Thoáng Hiện Muôn Đời, lướt đi trong bóng tối, quanh tấm thân vô hình của em là khoảng không gian lắng đọng đang gặm mòn những bọt sáng quay cuồng
Có phải trái tim em đang trao cho Người tình đang gọi em qua nỗi cô đơn bất tận?
Có phải vì nỗi đớn đau vội vàng hối hả mà mái tóc rối của em xoã tung thành một mớ hỗn độn phong ba và những viên ngọc trai rạng ngời ánh lửa lăn xuống con đường em đi như từ một sợi dây chuyền bị đứt?
Bước em lướt nhanh, hôn lên bụi đất cõi đời này, biến nó thành sự dịu dàng, quét sạch mọi hoang dại; bão tố tập trung vào tay chân nhảy múa của em, làm lay động giọt mưa thiêng liêng của cái chết, tưới tắm lên cuộc đời và làm tươi mát những mầm non
Chỉ cần em mệt mỏi, đột ngột dừng lại trong chốc lát, thì cõi đời sẽ sụp đổ tan tành thành một đống ngổn ngang, cản trở bước tiến lên của nó, và ngay cả những hạt bụi nhỏ nhất cũng sẽ xuyên qua bầu trời trong suốt vô cùng với một áp lực không thể chịu đựng nổi
Những suy nghĩ của tôi nhanh hơn bởi nhịp điệu đôi chân vô hình quanh chiếc vòng đeo chân ánh sáng lung lay
Chúng vang lên trong nhịp đập tim tôi, và xuyên qua dòng máu tôi là bài thánh vị của biển xưa
Tôi lắng nghe lũ sấm sét nhào lộn cuộc đời tôi từ cuộc đời này qua cuộc đời khác, từ hình hài này qua hình hài khác, tung rắc bản ngã của tôi vào sự trang trải không cùng của những tặng vật, trong nỗi buồn và tiếng hát
Thuỷ triều dâng cao, gió thổi, con thuyền chòng chành như nỗi khao khát riêng tư, ôi trái tim tôi!
Hãy bỏ lại kho báu trên bờ biển và giong buồm qua bóng tối khôn dò để đi về phía ánh sáng vô biên