Tôi viết bài thơ này
lúc trời còn nhá nhem
trong tĩnh lặng không đèn
như trong quả cầu mọc mốc

giấy
không màu
dưới tay tôi
không chất gỗ
loé sáng

những người chết
hiện hình
trong suốt
qua họ
tôi nhìn thấy
những thành phố lớn Usta
chiếc bình quyển sách cái bàn
bông hoa vàng
tôi nghe thấy tiếng cười
họ biến

loài người lại đông hơn
nhiều hơn

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)