Thơ » Việt Nam » Cận đại » Tản Đà » Khối tình con II (1918) » VIII - Đưa thư
Đăng bởi tôn tiền tử vào 06/01/2019 10:31
(Điệu đưa thư này, trong sự hát nhà trò, đọc theo lối gửi thư)
Thương ai, nhớ ai
Người ta lúc mới sinh mà tình cũng sinh, rồi hình thể mỗi ngày mỗi nhớn.
Tri giác hẹp mà thuần thời tình ít; tri giác rộng mà tạp thời tình nhiều.
Tình ít cho nên có ran ríu thời thương, có biệt ly thời nhớ; không thương người không biết, không nhớ người vu vơ.
Thế gian thế cả, sao mình thời không?
Nào biết ai thương mình, mà mình cứ thương.
Nào biết ai nhớ mình mà mình cứ nhớ,
Ai nhớ mình không hay, chắc cũng không ai mong mình nhớ.
Ai thương mình không biết, chắc cũng không ai mong mình thương.
Cũng chẳng qua đáng thương thời thương, nên nhớ thời nhớ.
Cũng chẳng qua sẵn bụng thương thời thương, thừa bụng nhớ thời nhớ.
Cũng chẳng qua cái giống đa tình, nằm không ngồi rồi mà sinh ra nhớ hão thương vay.
Ran díu mà thương, cũng có lúc thương người tứ hải,
Biệt ly mà nhớ, cũng nhiều khi nhớ kẻ bất tri tình.
Nhân ngồi rồi viết chơi mấy bức thư, cũng để trút vợi bớt những nguồn thương bể nhớ.