(Điệu Ô Thước kiều)

Nhà tớ xưa nay vốn vẫn nghèo
Bán văn buôn chữ kiếm tiền tiêu
Quanh năm luống những lo vì ế
Thân thế xem thua chú hát trèo

Hát trèo lắm lúc nghĩ mà ngoan!
Vẽ mặt ra trò với thế gian!
Vợ cưới đêm nay, mai lại cưới
Đêm đêm cưới vợ! lại làm quan!

Làm quan ví có dễ như trèo
Tớ đến năm nay đã chẳng nghèo
Bởi bước công danh trèo cũng khó
Trèo leo chẳng được phải nằm meo

Nằm meo cho tớ nghĩ nên văn
In bán ra đời, cách kiếm ăn
Tiền kiếm, ăn xong nằm lại nghĩ
Con tầm rút ruột lá dâu xanh

Dâu xanh rút giả sợi tơ vàng
Cái ruột con tầm những vẩn vương
Tớ nghĩ thân tầm như tớ nhỉ
Tơ tầm như tớ mối văn chương

Văn chương rút ruột kiếm xu tiêu
Nghề nghiệp làm ăn khó đủ điều
Tốn kém vì văn ai có biết
Cứ tiền giấy mực biết bao nhiêu!

Bao nhiêu củi nước mới thành văn
Được bán văn ra khốn mấy lần
Ông chủ nhà in in đã đắt!
Lại ông hàng sách mấy mươi phân!

Mười phân giá gửi, lấy tiền sau
Bán hết thu tiền! đợi cũng lâu
Lắm lúc túng tiền đem bán rẻ
Trừ đầu, trừ cuối nghĩ càng đau!

Càng đau mà vẫn phải càng theo
Theo mãi cho nên vẫn cứ nghèo
Nghèo cũng bởi chưng văn bán ế
Văn mà ế mãi, hết xu tiêu

Xu tiêu chẳng có, những băn khoăn
Vay ngược vay xuôi thực khó khăn
Công nợ nhà in còn chất đống!
Còn đâu gan ruột nghĩ ra văn!

Ra văn mà bán chẳng ra tiền!
Cái nghiệp văn chương nghĩ thật phiền!
Văn ế bao giờ cho bán đắt?
Chán đời! lắm lúc muốn lên tiên!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]