Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Từ Nguyễn » Lục bát tình thường
Đăng bởi Nguyệt Thu vào 04/03/2015 07:43
Đêm xuân lành lạnh sương gieo
Một vầng trăng sáng đang treo lưng trời
Vườn khuya hoa lá ngủ rồi
Chỉ trăng ngồi lại bên tôi
tự tình
Trăng soi đáy nước
ngắm mình
Còn tôi
mượn ánh trăng
nhìn
bóng tôi
Trăng bao nhiêu tuổi trăng ơi?
Vóc ngà dáng ngọc không vơi, chẳng mòn
Trải qua bao cuộc khuyết, tròn
Hết già rồi lại đến non...
Vô cùng!
Đêm xuân trăng-bóng trùng phùng
Tình riêng chưa ngỏ... bâng khuâng nguyệt tà!