Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Từ Dạ Thảo
Đăng bởi Thập Tứ Cách Cách vào 20/07/2009 01:20
Đêm qua vào lúc gần sáng anh một mình thức dậy một mình ngồi nhìn qua ô cửa nhỏ trong rét buốt của ngày cuối đông thấy nhành bông giấy in trên nền trời nét gãy cong queo tự hỏi làm sao những chiếc lá xanh thường ngày không để lại dấu vết chúng tan lẫn vào da trời đêm hay rụng vào giấc mơ những người trẻ tuổi và rồi tiếp tục tự hỏi sớm mai có người trẻ tuổi nào nhớ lại cảm giác đêm qua như là mình đã từng nhớ lại cách đây chừng hai mươi năm.
Không tin được vào lúc gần sáng có tiếng hót đục khàn chầm chậm của con chim nào đó vừa rời tổ một con chim có thể bị tách khỏi bầy đàn vào hôm trước hay cũng có thể là tiếng của con chim non học cách trưởng thành có thể có nhiều điều khác nữa nhưng cảm giác về một tiếng chim khi trời chưa sáng nghe chất chứa đắng cay và phiền muộn như là một điều gì uất nghẹn không nói ra lời cứ xâm chiếm tan lẫn vào bóng đêm đang vón lại trên nhành hoa giấy cong queo đang chờ chực nhảy bổ vào lồng ngực đang vón lại vì nỗi sợ hãi điều gì đó không thể gọi tên.
Phía sau ô cửa nhỏ và nhành hoa giấy anh tưởng tượng ra những thiên hà rực sáng chúng không cô quạnh nhưng cô đơn chúng rực sáng nhưng đó có thể là ánh sáng phát ra cách đây hàng tỷ năm còn bản thân chúng từ lâu đã mục ruỗng đã thành một thứ bóng tối đông đặc đến mức không thể đông đặc hơn có thể nuốt chửng mọi vật như tất cả chưa hề sinh ra.
Có thể nói một lời từ chối trước ánh sáng nhưng thật khó khăn để chạy thoát bóng tối vì bóng tối sinh ra từ những bất an không thể tiên lượng hoặc sinh ra từ sự dịu dàng ẫn nhẫn giả vờ lương thiện hoặc sinh ra mà chẳng vì lý do nào như núi phải cao sông suối phải chảy ao hồ phải tù đọng như tất cả những thứ sinh ra không cần lý do không cần tên tuổi không cần khai sinh nghĩa là anh không thể chạy thoát cái điều mà anh không biết nó ở đâu từ đâu tới.
Anh ngồi lặng lẽ đồng loã với sự câm lặng của bóng tối chấp nhận cách giải thoát duy nhất của nhành hoa giấy là vẽ vào da trời đêm một nét cong queo bứt hết những chiếc lá xanh còn sót lại thả vào giấc mơ những người trẻ tuổi đó cũng là cách anh nuôi sống cảm giác có được cách đây chừng hai mươi năm ngày mà anh chưa hề biết rằng có những thứ bóng tối theo đuổi suốt cuộc đời anh như một định mệnh.
Anh biết khi trời sáng khi ngày qua khi mùa đi nhành hoa giấy bên ô cửa nhỏ sẽ rực rỡ trở lại nét cong queo sẽ mềm mại với chùm hoa đỏ phất phơ xua đi ký ức về đêm cuối năm anh ngồi bên ô cửa nhỏ.
Và anh cũng chợt nhớ ra vào nhiều đêm nào đó sau này khi còn thức giấc nhiều lần vào lúc gần sáng anh sẽ tiếp tục ngồi bên ô cửa nhỏ trong bóng tối để khóc về nhành hoa giấy in lên nền trời một nét vẽ số phận nhoè lẫn giữa bóng tối và ánh sáng vào lúc đó thường lại có một tiếng hót khàn đục chầm chậm của con chim nào đó vừa rời tổ hoặc một con chim bị tách khỏi bầy đàn vào hôm trước hoặc một con chim non học cách trưởng thành hoặc một con chim nào đó với điều gì đó.
Anh thức dậy ngồi bên ô cửa nhỏ với nhành hoa giấy.
Và một tiếng chim khi trời chưa sáng.