Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi Nguyễn Lãm Thắng vào 13/11/2008 23:13

Cặm cụi bước giữa trưa hè nắng cháy
Lửa vô hình loang loáng chảy qua non
Cây cỏ khô ran trong khát vọng mỏi mòn
Người đỏ hỏn như thịt hon trên lửa

Gió ngừng lặng, mô hôi tươm tứa
Lẫn bụi đường như dầu nhựa bám vào da
Mắt hoa lên bởi nắng quáng lập lòa
Cùng dừng bước giữa ngã ba gành Linh Nữ

Đời đen bạc dấn thân cùng khắp xứ
Vượt núi rừng vì hai chữ mưu sinh
Đã băn khoăn vì hiểm thác độc gành
Còn nơm nớp trước vuốt nanh loài dã thú

Lắm lúc không còn tự chủ
Chết còn hơn sống mục rũ với thời gian
Sống sầu buồn, tủi hổ rên than
Bỗng giọng nói thanh vang sinh động:

- Hãy trông em, niềm tin yêu dậy sóng
Cả lũ quay nhìn tìm hình bóng giai nhân
Bởi thanh âm, trong trẻo tuyệt trần
Nhưng chỉ thấy giữa hai tầng đá dựng

Một thân cây đang bám vững
Vào đá xanh đứng giữa hẽm sâu
Nắng không soi vì giang nứa phủ trên đầu
Gió không lọt... vì ba bên hầu kín cả

Thiếu dinh dưỡng vì cheo leo bên gành đá
Một sức sống dị thường- phép lạ vô song
Lũ chúng tôi đang thầm tự vấn lòng
Lại giọng nói thanh trong đầy tình tứ

- Mời các anh nhìn em đi chứ
Cho tận tường và khỏi sự hồ nghi
Nguyên từ em rời thân mẹ ra đi
Mụ chim đói liền xơi lót dạ

Qua một đêm thân em thành cặn bã
Bị thải hồi trên gành đá này đây
Ráng ươm mầm nhờ những giọt mưa rây
Xuyên kẻ hở những cành cây chui rúc

Rễ buông bủa theo lằn re đá nứt
Tìm thức ăn từ lá mục rêu tàn
Năm tháng dài chật vật với khô khan
Em vẫn sống và hiện đang vẫn sống


Vẫn tin yêu đợi chờ tia hy vọng
Trong ép chèn vẫn chịu đựng kiên tâm
Nuôi mộng tương lai lặng lẽ âm thầm
Ngày nào đó sẽ vượt tầm mơ ước

Là giang nứa ngày tàn đâu mấy lúc
Hẳn không ngoài quy luật của thời gian
Gành đá kia sẽ chìm khuất dưới tàng
Em sừng sửng giữa trời quang ngây ngất

Đón nắng chào mưa cợt làn gió phất
Rễ vươn dài trụ chắc một cơ ngơi
Thế là em đã đến đỉnh tuyệt vời
Dù quằn quại buổi đầu đời trong hẻm hóc

Còn các anh những người có bàn tay và khối óc
Được vẫy vùng ngang dọc Đông Tây
Dù nắng mưa, dù trở lực quyết đạp giày
Thắng gian khổ dựng lâu đài hạnh phúc

Lời vừa cạn ánh chiều như giục thúc
Lũ chúng tôi tiếp tục hướng về nguồn
Chân dập dồn theo tiếng nhạc rừng buông
Lòng ấp ủ hồi chương gành Linh Nữ.


Giằng, 1959

Gành Linh Nữ: tương truyền, ngày xưa trai Ka-tu không được lấy gái làng Ve, vì hai dân tộc có hiềm khích nhau sâu sắc. Nhưng rồi chuyện đời mấy ai hiểu được. Gái trai hai làng cùng về kinh học hỏi. Nàng học dệt, chàng học văn, dần dà họ yêu nhau tha thiết. Chàng tặng cho nàng chiếc vuốt hổ khâu liền vào vòng dây bạc để trao duyên. Chẳng may dân làng Ve biết được, buộc nàng gấp gấp trở về và từ đó cấm tuyệt nàng không được dời chân ra khỏi bản.
Xót xa thương nhớ vô vàn. Rồi một đêm đông mưa dầm gió bấc, nàng lén trốn bản ra đi, ôm mối tình tuyệt vọng giữa núi non hãi hùng. Nàng phó mặc phận mình cho số kiếp. Bước chân vô tình đưa nàng đến gành đá giữa rừng sâu, có suối nước trong, có hang đá nhẵn, tiện giúp nàng lánh nạn buổi gió mưa. Mỗi bước thời gian, muôn vàn đau khổ, nàng đã trút hơi tàn trong mòn mỏi nhớ thương. Lạ lùng thay! Chẳng bao lâu giữa đêm sầu vô vọng chàng đắm chìm trong giấc mộng chiêm bao. Bỗng giật mình thức dậy lúc trời vừa hửng sáng. Vai mang cung, tay cầm giáo, chàng vùn vụt bước đi. Như có sự linh thiêng nào trong giấc mộng đã đưa chàng đến gặp được hài cốt của người yêu. Nhìn kỷ vật năm xưa con tim tình rớm máu. Chàng ôm nắm xương tàn gào khóc thảm thương và nguyện ở bên nàng cho đến lúc tàn hơi. Ngày qua ngày lặng lẽ trôi đi, hồn nàng vẫn sống mãi giữa gành sâu thăm thẳm và hiển linh cứu nhiều người thoát nạn trên bước gian truân đường rừng, Vì lẽ đó, gành này được mang tên là gành Linh Nữ. (Theo TV - NSG)