Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Tụ Vinh » Dòng sông quê hương » Khúc khuỷu (1957-1975)
Đăng bởi Nguyễn Lãm Thắng vào 08/05/2009 06:28
Tân đem lời nội thêu hoa
Bác Tư cũng đã nhận là con nuôi
Mười năm thành quả tuyệt vời
Mảnh bằng bác sĩ rạng ngời khôi nguyên
Song vì binh biến rực miền
Bấy lâu lệnh tổng động viên ban hành
Tân nào thoát lưới chiến tranh
Quân y viện đúng chuyên ngành bổ sung
Tại Duy Tân, được tin Phùng
Đêm nay có kẻ đến chung xây mùa
- Ơ kìa, chị Bích lạ chưa!
(Nữ viên trợ tá mới vừa về khoa)
Bích rằng: - Phùng đã tỏ qua
Gặp em, lòng chị đang da diết buồn
Bởi Phùng lướt suối sang truông
Phải làn pháo địch chìm xuồng tử thương
Với em, Phùng đã đem đường
Đến cùng chị tạo môi trường rộng ra
Vững xây cơ sở phố Đà
Hầu đưa y dược ngầm qua hậu cần.
Bom rền súng dội ngày xuân
Chiến tranh càng ác, nhân quần càng đau.
Một bà tóc đã nhuốm màu
Chuyển thương vào viện, những cầu cùng mong
Bích ra tiếp nhận vào phòng
Nhìn cô gái, tuổi xuân hồng, mà thương
Mảnh bom găm luốt vào sườn
Máu ra nhiều quá màu gương đã nhoà.
Tân còn đang phép thăm cha
Viên quan trợ tá vào ca thăm dò
Khổ vì nghiệm thấy máu O
Loại này khắp viện đã khô cạn rồi
Rằng: - Đành thôi chị Bích ơi!
Hãy làm thủ tục chuyển người không may
Sang nhà vĩnh biệt trong ngày
Tôi đi phép, hẳn tối nay Tân vào.
Tìm thân nhân, Bích đổi trao...
Ôi! bà sướt mướt thều thào cầu mong:
- Thuỳ Lan là gái đầu lòng
Chính nguồn an ủi cuối dòng đời tôi
Vui ra xứ Huế cùng người
Theo ngành y tế trao dồi năm qua
Ba ngày xuân lại thăm nhà
Đâu ngờ chiến trận gây ra cảnh này
Trực thăng di tản về đây
Tôi theo chẳng có trong tay một hào
Không tiền, giờ biết tính sao ?
Nhờ cô trông hộ, tôi vào Hội An.
Bà đi chiều úa nắng tàn
Hoàng hôn đến, Bích nhìn Lan không đành
Chợt Tân vào, Bích tỏ nhanh
Rồi linh tính báo điều lành chi đây
Tân xem bệnh án, cau mày:
- Máu O... hiện dự trữ đây ít nhiều ?
(Đang vui, Bích bỗng buồn thiu
Phớt qua cử chỉ ra chiều cảm thông)
Nhưng thôi, trời cũng chiều lòng
Máu em, chị hãy khai dòng ngay đi!
Tuyệt thay, nghĩa cử cao kỳ
Chờ khi lượng số đủ y mới dừng
Vào ca giải phẫu không ngưng
Quá gần tim nội, vô chừng gay go
Ten men, tỉ mỉ lần dò
Từng li từng tí cân đo kỹ càng
Giờ sau Tân quá lạc quan
- Chị ơi! triển vọng hoàn toàn tốt tươi
Bích như bắt được vàng mười
Chị em nối gót ra nơi phòng ngoài.
Tân rằng: - Nhờ chị hôm mai
Nạn nhân tỉnh lại cũng vài hôm sau.
Tân quay gót, Bích nguyện cầu
Mong Lan sống, đáp ơn sâu ngàn trùng.
Đường vào loạn chiến tứ tung
Lắm nơi giáng đoạn, nhiều vùng bất an
Me Thuỳ Lan kẹt giữa đàng
Mấy hôm trú lại quán hàng bà Năm
Đêm đêm rút sạch tơ tằm
Rõ chung một mối bà Năm cạn niềm:
- Già còn có một thằng Liêm
Theo chân Cách mạng một niềm vì dân.
Đạn bom lắng dịu đôi phần
Me Lan cáo biệt, nhanh chân lại nhà
Duy Tân me vội trở ra
Đến nơi, mừng biết bao là cơ man
Bích rành rẽ kể lớp lan
Me rằng: - Bác sĩ hiện đang nơi nào ?
Tạ từ, há dám quên sao ?
Ơn sâu nghĩa nặng biết đâu mà lường.
Rằng: - Tân ra viện Tri Phương
Gấp theo quân lệnh chưa tường mặt Lan
Me rằng: - Dẫu đến ngàn vàng
Cũng chưa đáp đặng ơn ngang biển trời.
Bích đùa: - Thôi hãy vầy đôi
Tôi xin lãnh chức bà môi là vừa.
Thuỳ Lan rón rén khẽ thưa:
- Tấm thân còn được dây dưa chốn trần
Là nhờ thiện đức ân nhân
Nếu không, chừ đã hoá thân bụi mờ
Dẫu cho nát cánh đào thơ
Cũng nguyền vẹn vẻ ước mơ đền bồi.