Có những phút làm nên lịch sử
Có cái chết hoá thành bất tử
Có những lời hơn mọi bài ca
Có con người từ chân lý sinh ra.

Nguyễn Văn Trỗi!
Anh đã chết rồi
Anh còn sống mãi
Chết như sống, anh hùng, vĩ đại.

Hỡi người Anh, đã khép chặt đôi môi
Tiếng Anh hô: “Hãy nhớ lấy lời tôi!”
Đã vang dội. Và ánh đôi mắt sáng
Của Anh đã chói ngời trên báo Đảng.

         *

Nghìn năm sau sẽ nhớ lại hôm qua
Một sáng mùa thu, giữa khám Chí Hoà
Anh đi, giữa hai tên gác ngục
Và sau chúng, một người linh mục.

Anh bước lên, nhức nhói chân đau,
Dáng hiên ngang vẫn ngẩng cao đầu
Quần áo trắng một màu thanh khiết
Thân gầy yếu mạnh hơn cái chết.

Bầy giết thuê và lũ viết thuê
Hai hàng đen, súng cắm lưỡi lê.
Anh bước tới, mắt nhìn, bình thản
Như chính Anh là người xử án.

Cỏ trong vườn mát dưới chân Anh
Đời vẫn tươi màu lá rau xanh
Đây miếng đất của Anh đòi giải phóng
Đây máu thịt của Anh đòi cuộc sống.

Anh thét to: “Ta có tội gì đây?”
Chúng trói Anh vào cọc mấy vòng dây
Mười họng súng. Một băng đen bịt mắt.
Anh thét lên: “Chính Mỹ kia là giặc!”

Và tay Anh giật phắt mảnh băng đen
Anh muốn thiêu, bằng mắt, lũ đê hèn
Với cái chết, Anh muốn nhìn giáp mặt
Như ngọn lửa không bao giờ dập tắt!

Chúng run lên, xông trói chặt Anh hơn
Đôi mắt Anh đã khô cháy căm hờn:
Phải chiến đấu như một người cộng sản
Trái tim lớn không sợ gì súng đạn!

Lệnh: Hàng đầu quỳ xuống! Một giây thôi.
Anh thét lên: Hãy nhớ lấy lời tôi:
Đả đảo đế quốc Mỹ!
Đả đảo Nguyễn Khánh!

Hồ Chí Minh muôn năm!
Hồ Chí Minh muôn năm!
Hồ Chí Minh muôn năm!
Phút giây thiêng, Anh gọi Bác ba lần!

Súng đã nổ. Mười viên đạn Mỹ.
Anh gục xuống. Không, Anh thẳng dậy.
Anh hãy còn hô: Việt Nam muôn năm!
Máu tim Anh nhuộm đỏ đất Anh nằm.

Mắt đã nhắm, không một lời rên rỉ.
Anh chết vậy, như thiên thần yên nghỉ.
Chẳng cần đâu, cây thánh giá sắt tây
Của tay người linh mục ném bên thây!

         *

Anh đã chết, Anh Trỗi ơi, có biết
Máu kêu máu, ở trên đời, tha thiết!
Du kích quân Ca-ra-cát đã vì Anh
Bắt một tên giặc Mỹ giữa đô thành.

Anh đã chết. Anh chẳng còn thấy nữa
Lửa kêu lửa, giữa miền Nam rực lửa
Như trái tim Anh, ôi lửa nào bằng!
Phút cuối cùng, chói lọi khối sao băng...

Hãy nhớ lấy lời tôi!
Nguyễn Văn Trỗi
Lời Anh dặn, chúng tôi xin nhớ:
Hãy sống chết quang vinh
Trước kẻ thù không sợ
Vì Tổ quốc hy sinh
Như lời Anh, người thợ.


23-10-1964

[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (7 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Hay nho lay loi toi

mot bai tho ma toi yeu thihh

143.86
Trả lời
Ảnh đại diện

thảo luận thêm

Tuyệt vời ! Không một lời nào có thể diễn tả nổi. Một cái chết anh hùng và vô cùng ý nghĩa

114.82
Trả lời
Ảnh đại diện

bonghongthuytinh

một bài thơ thật tuyêt vời nó làm cho người tôi nóng lên mỗi khi đọc bài thơ này.giúp tôi thấu hiểu dược nhưng cái chết thật anh hùng

114.00
Trả lời
Ảnh đại diện

nhận xét

không phải hay không mà là quá hay , tôi cảm thấy tự hào mỗi khi đọc những bài thơ anh hùng như thế này


VÔ TÂM NHÂN
VOTAMNHAN
124.33
Trả lời
Ảnh đại diện

Huyd9pzai

bài thơ giúp chúng ta hiểu thêm về tinh thần chiến dấu bất khuất của các đoàn viên trẻ , làm chúng ta phải nhớ về hình ảnh của anh hùng Nguyễn Văn Trỗi


hehe
114.09
Trả lời
Ảnh đại diện

Gửi anh Trỗi

Hôm qua, ở trường mình đã tổ chức vào dâng hương cho anh Trỗi. Thăm nhà tưởng niệm của anh mới thấy hiểu sâu sắc những hạnh phúc và tự do mà hôm nay chúng ta được hưởng!

144.29
Trả lời
Ảnh đại diện

Bài thơ: Hãy nhớ lấy lời tôi

Khổ thứ 2, dòng đầu là câu:
Nguyễn Văn Trôi (chứ không phải là Trỗi - anh Trỗi tên là Trôi, Tố Hữu gọi theo tên thật)
Đến khổ 15 thì Tố Hữu gọi là Nguyễn Văn Trỗi thật

95.00
Trả lời