Đất nước thanh bình ta đang sống yên vui
Rồi Covid bỗng nhiên từ đâu tới
Thành đại dịch làm bao điều thay đổi
Đất nước gian nan, người lây nhiễm hàng ngày.
Dịch bệnh bùng lên cả nước phải chung tay
Cùng dập dịch như ngày xưa đánh giặc
Tuyến trước tiên phong là những người áo trắng
Suốt ngày đêm chữa trị bệnh cứu người.
Từng phút gian nguy nhưng họ vẫn yêu đời
Yêu cuộc sống như yêu màu áo trắng
Và họ biết hy sinh là hạnh phúc
Nên thương bệnh nhân còn hơn cả thuơng mình.
Họ là con của đât nước, nhân dân
Khi chống dịch họ xung phong ra trận
Những sinh viên ngành y viết đơn bằng nước mắt
Cùng y bác sỹ về hưu mong được góp sức mình.
Vì nhân dân họ chẳng sợ hy sinh
Chẳng sợ mình lây nhiễm
Dù đã biết đại dịch là nguy hiểm
Chưa có vắc xin chữa được dịch này.
Biết bao người bác sỹ phải cách ly
Khi tiếp xúc với bệnh nhân lây nhiễm
Nhà gần lắm mà không sao về được
Ai sẽ lo việc nhà, ai chăm sóc cho con?
Rồi người thân sẽ phải sống ra sao
Khi nghe lời kỳ thị?
Ai thấu được nỗi lòng y bác sỹ
Họ phải dấu niềm riêng để chăm sóc bệnh nhân mình.
Họ không phải là tiên
Nhưng họ có trái tim trong sáng
Và tâm hồn đẹp như màu áo trắng
Áo của người là màu áo của nhân dân.
Không ầm ầm như những đoàn quân
Mà thầm lặng viết bài ca áo trắng
Ôi cuộc sống cám ơn người nhiều lắm
Yêu biết chừng nào thầy thuốc của lòng dân...