Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Tùng Thiện Vương
Đăng bởi tôn tiền tử vào 11/12/2018 01:27
Nghĩ mình đã ẩn chốn cao sâu,
Đến lúc trời xô cũng chỏng râu.
Trảy mắt những lăm đương rổ cá,
Vẹt gai khôn ngóng uốn cần câu.
Quản bao chú lính qua cào mặt,
Thương hại ông quan phải cúi đầu.
Những tưởng ngã ra đà tận số,
Ai hay dựng lại sống càng lâu.