Nếu như người ngủ chẳng giật mình
Vì những hồi còi tàu rúc róng rả
Ngoài bến cảng gần đây
Giấc mơ hẳn sẽ còn tiếp diễn...
Ta mở mắt định thần
Phòng biệt giam tối mốc thấp hẹp
(Ta ở đây. Hơn bảy tháng rồi)
Cánh cửa sắt nặng nề sừng sững
Sáu diện tích xi măng khuôn ép hãm đè
Ngọn điện yếu đỏ tim ngày đêm mỏn sức
Quầng ấm bầy thiêu thân
Lỗ thông hơi trổ sâu hút u u
Mùi hôi ẩm lần quần sánh ngộp
Ta lắng nghe
Rán sức lắng nghe
Đêm chừng hãy còn khuya
Thành phố im lìm như chẳng có
Đâu cõi người xa vợi mịt mùng
Bên ngoài những độ dày
Bên trên những tầng sâu
Của đọa đày vùi dập
Ỉm bặt âm hao
Những sớm hôm mưa nắng thế nào?
Ta ngồi dậy
Và như một thói tật
Gõ gõ hỏi han
Hai bên tường tả hữu
Có ai không?
Không có ai sao?

Ta khắc khoải chờ nghe
Những tiếng động của người
Tiếng động nào bất kể
Đột phá những trùng vây điếc đặc muỗi râm ran
Bây giờ là mấy giờ?
Ta ước lượng thời gian
Như mò tìm một khe hở bất ngờ
Trên tường thành dằng dặc những thiên thu
Ta phải cố quên bằng mọi cách
Nỗi điêu đứng sống còn
Trong hằng hằng tĩnh chết
Ta nhìn theo
Mấy con thằn lằn uể oải
Lũ gián lào xào
Con nhện bỏ trống lưới giăng xong
Bầy chuột phóng chạy...

Ta phải dám bất cần, phải tập coi thường
Những huyễn vọng linh loạn thần trí
Bao giờ mở cửa?
Bao giờ?
Lịch sử dường như đã ngất lả
Sau những liên hồi vật vã điên cuồng...
Ta tưởng tượng ở những bồn binh ngã năm ngã bảy
Đám đông lặng lẽ
Rụng thưa dần
Có nhớ trong này chờ cháy ruột gan?
Ta nhìn lên những dòng chữ trên tường
Viết bằng gạch, bằng than và hình như bằng cả máu
Những phẫn nộ, quyết tâm, nguyện cầu, ký thác, than van
Ngày tháng năm, tên họ...

Như những nỗ lực tuyệt cùng lưu hậu bản thân
Đang khốc liệt đương đầu những bất trắc dập xóa
Như những mưu toan vô vọng ra khỏi chính mình
Trốn chạy dày vò
Của những người ở trước
Nay về đâu?
Ta cũng hình dung những lớp cáo chung vôi sơn chồng cộm
Những lời lẽ tối tăm tương tự
Cất lên từ những thời thế đã đi qua
Căn phòng này hồi trước nhốt Việt cộng
Bây giờ nhốt phản động...
Lịch sử đổi phiên người gác ngục
Lúc giày đinh, lúc dép râu
Ra sức sanh cầm
Những giấc mơ tiên báo
Hôm qua bạo tàn thay áo, thay quần
Sau vách sập...
Ta ngơ cho mình xổng theo ký ức
Rù quyến hoang đàng
Nhớ xót xa mấy người bác, người chú
Từng khăn gói đi đày
Từ bến cảng này của thành phố thuộc địa
Lưu cữu tiếng còi tàu
Qua nắng qua mưa
Di vọng tận đời ta
Nhớ xót xa mấy thế hệ người nữ nội ngoại
Nối gót nhau tay xách nách mang
Lặn lội lóng ngóng
Thăm nuôi cha chồng con anh em
Tháng tháng năm năm
Lòng như núi nặng
Ta đứng lên
Đi tới đi lui
Trăm lượt nghìn lần
Như một hồn ma cổ đại
Trong hầm mộ muôn đời
Vì một đôi điều sinh thời chưa thỏa nguyện
Ta cố nhớ giấc mơ
Nhưng rồi không nhớ được
Ta nằm xuống
Dỗ mình hãy cố ngủ
Tập quen dần với giấc thiên thu


Trại biệt giam 3C Tôn Đức Thắng, 1991

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]