Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Tô Thuỳ Yên » Thắp tạ (2004)
Đăng bởi karizebato vào 27/07/2009 23:36
Qua ngày, chuyện có thành hoang thuyết
Đời nay thoáng chốc đã đời xưa
Ngày qua ngày, trú dưới mái đầu
Ngậm ngùi thân sống sót
Cời lực tàn hơ cứu lấy hồn người...
Dâu biển ngoài kia chung cuộc chưa?
Chốn mông lung nuối muộn
Xốn xang tiếng hú réo liên hồi thương tâm rối hoảng
Những thất tán lâu ngày khó định danh
Một đời hư bỏ liều mưa nắng
Chẳng làm xấu mặt đất trời sao?
Tụng biết mấy thời kinh...
Quá khứ chẳng siêu thoát
Tụ ám ngày đêm nơi cổng ta
Lâu dần người sống ngại qua lại...
Chạng vạng sánh nhanh
Ta bây giờ đã lỗi thời đặc
Đời không thấm nổi nữa tương lai
Đã có lúc bưng lấy nỗi mình đau điên càn chạy
Băng lửa, giẫm chông
Những tưởng là xa thoát
Một buổi khựng định thần
Vô vọng, ra mình chỉ chạy quẩn
Trời đất khôn cùng ư?
Lòng ta lồng lộng lưới
Ôi đứa bé xưa kia háo hức lẻn nhà đi
Vượt lên trước đời mình
Nhìn cõi thế
Tung tích vùi chôn tận địa đầu nào?
Thương quá, chiều nay, gió váng vất
Xác diều vật vã ngọn tre cao
Với bản thân, ít nhiều ta có lỗi
Lỗi chẳng ân cần cầm cộng những ngày vui
Tuổi già, giấc ngủ mót
Sao nuôi mổi mộng trường?
Con thằn lằn khuya chắt lưỡi tiếc...
Nghiệp giống nòi mãi chẳng tan ư?
Lửa đã mỏn
Nào ta còn chi để chụm thêm?
Gà gáy hiệp đầu như có vội
Ở chốn mệnh danh là chốn cũ
Dân gian thay mới những truyền kỳ
Đất trời ủ lứa chiêm bao khác
Dâu biển làm mưa nắng lạ đi
Bụi rác mỗi thời, một dạng loại
Chồng sâu thêm những địa tầng quên
Người về không biết có đúng chỗ
Lịch sử qua đường đã cải trang
Bạn lứa ta nhiều người đã chết
Bó mang đi phần mộng góp chung
Chuyện thuở nào vừa tai người thuở ấy
Mỗi sự tình, một tuổi đời riêng
Độc giả về già chỉ đọc lại
Đôi khi ta lười biếng chuyện trò
Đôi khi ta lẩm bẩm mình ta
Nhà ta xưa nghe nói chẳng còn
Di chỉ đời ta xưa mất theo...
Đã thân rơm, chắc đâu là chỗ cuối
Gió qua, đức đủ giữ mình chăng?
Dưới chân ta, đất nào chẳng đất võng
Đời quẫy gây chao đảo thất thần
Thôi hãy mừng còn đứng được trên đó
Cố sức giữ thăng bằng
Lắm lần, trán rịn đẫm
Phước thay, những đau đớn ma sát
Đã chẳng làm lòng ta xơ chai