Thơ » Trung Quốc » Bắc Tống, Liêu » Tô Thức » Thi
Đăng bởi tôn tiền tử vào 10/11/2018 23:58
道人胸中水鏡清,
萬象起滅無逃形。
獨依古寺種秋菊,
要伴騷人餐落英。
人間底處有南北,
紛紛鴻雁何曾冥。
閉門坐穴一禪榻,
頭上歲月空崢嶸。
今年偶出為求法,
欲與慧劍加礱硎。
雲衲新磨山水出,
霜髭不翦兒童驚。
公侯欲識不可得,
故知倚市無傾城。
秋風吹夢過淮水,
想見橘柚垂空庭。
故人各在天一角,
相望落落如晨星。
彭城老守何足顧,
棗林桑野相邀迎。
千山不憚荒店遠,
兩腳欲趁飛猱輕。
多生綺語磨不盡,
尚有宛轉詩人情。
猿吟鶴唳本無意,
不知下有行人行。
空階夜雨自清絕,
誰使掩抑啼孤煢。
我欲仙山掇瑤草,
傾筐坐嘆何時盈。
簿書鞭撲晝填委,
煮茗燒栗宜宵征。
乞取摩尼照濁水,
共看落月金盆傾。
Đạo nhân hung trung thuỷ kính thanh,
Vạn tượng khởi diệt vô đào hình.
Độc y cổ tự chủng thu cúc,
Yếu bạn tao nhân xan lạc anh.
Nhân gian để xứ hữu nam bắc,
Phân phân hồng nhạn hà tằng minh.
Bế môn toạ huyệt nhất thiền tháp,
Đầu thượng tuế nguyệt không tranh vanh.
Kim niên ngẫu xuất vị cầu pháp,
Dục dữ tuệ kiếm gia lung hình.
Vân nạp tân ma sơn thuỷ xuất,
Sương tỳ bất tiễn nhi đồng kinh.
Công hầu dục thức bất khả đắc,
Cố tri ỷ thị vô khuynh thành.
Thu phong xuy mộng quá Hoài thuỷ,
Tưởng kiến quất trục thuỳ không đình.
Cố nhân các tại thiên nhất giác,
Tương vọng lạc lạc như thần tinh.
Bành Thành lão thủ hà túc cố,
Tảo lâm tang dã tương yêu nghinh.
Thiên sơn bất đạn hoang điếm viễn,
Lưỡng cước dục sấn phi nhu khinh.
Đa sinh ỷ ngữ ma bất tận,
Thượng hữu uyển chuyển thi nhân tình.
Viên ngâm hạc lệ bản vô ý,
Bất tri hạ hữu hành nhân hành.
Không giai dạ vũ tự thanh tuyệt,
Thuỳ sử yểm ức đề cô quỳnh.
Ngã dục tiên sơn xuyết dao thảo,
Khuynh khuông toạ thán hà thì doanh.
Bạ thư tiên phác trú điền uỷ,
Chử minh thiêu lật nghi tiêu chinh.
Khất thủ ma ni chiếu trọc thuỷ,
Cộng khán lạc nguyệt kim bồn khuynh.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 09/11/2018 23:58
Tấm lòng nhà đạo như nước phẳng;
Rọi bóng chìm nổi của cõi đời.
Chùa xưa lẻ bóng trồng thu cúc
Bạn với làng thơ thưởng chút tài
Cõi nhân gian có chia đường nam nẻo bắc
Mà cánh hồng cánh nhạn vẫn đơn độc lẻ loi
Trên đầu năm tháng trôi chênh vênh
Nay hứng dậy tìm duyên cùng khách tục
Muốn đem kiếm tuệ miệt mài thêm
Áo mây vừa khoác vương màu non nước
Râu sương không cạo trẻ thấy mà kinh
Công hầu muốn quen, quen chẳng được
Mới biết nơi chợ không kẻ khuynh thành
Gió thu thổi mộng qua Hoài Thuỷ
Tưởng thấy cam quít rũ sân buồn
Bè bạn mỗi người riêng một cõi,
Trông nhau lác đác như sao mai
Người bận việc quan thôi khỏi nói
Rừng táo nương dâu mong đợi nhau
Đường xa quán lẻ không đáng ngại,
Gót vượn nhẹ nhàng bước như bay.
Lời đẹp mấy đời còn dệt mãi,
Tình thơ uyển chuyển còn nhau đây,
Vượn gào hạc réo thế là thế,
Nào biết người đi qua dưới này
Thềm vắng, mưa đêm, buồn da diết,
Nghẹn ngào cô quạnh khóc ai đây?
Tôi muốn núi tiên bứt cỏ dao,
Nghiêng giỏ ngồi than, đầy được sao?
Chép sách, đánh roi, đã làm hết,
Nấu trà đốt củi hẹn đêm nào.
Xin hạt ma ni soi nước đục,
Cùng đợi đáy cốc trăng lao xao.