Thơ » Trung Quốc » Bắc Tống, Liêu » Tô Thức » Thi
Đăng bởi tôn tiền tử vào 10/11/2018 13:02
天公號令再不出,
十日愁霖併為一。
君家有田水冒田,
我家無田憂入室。
不如西州楊道士,
萬里隨身惟兩膝。
沿流不惡泝亦佳,
一葉扁舟任風突。
山芎麥麴都不用,
泥行露宿終無疾。
夜來飢腸如轉雷,
旅愁非酒不可開。
楊生自言識音律,
洞蕭入手清且哀。
不須更待秋井塌,
見人白骨方銜杯。
Thiên công hiệu lệnh tái bất xuất,
Thập nhật sầu lâm tính vi nhất.
Quân gia hữu điền thuỷ mạo điền,
Ngã gia vô điền ưu nhập thất.
Bất như Tây châu Dương đạo sĩ,
Vạn lý tuỳ thân duy lưỡng tất.
Duyên lưu bất ố tố diệc giai,
Nhất diệp biển chu nhiệm phong đột.
Sơn khung mạch khúc đô bất dụng,
Nê hành lộ túc chung vô tật.
Dạ lai cơ trường như chuyển lôi,
Lữ sầu phi tửu bất khả khai.
Dương sinh tự ngôn thức âm luật,
Động tiêu nhập thủ thanh thả ai.
Bất tu cánh đãi thu tỉnh tháp,
Kiến nhân bạch cốt phương hàm bôi.
Ông trời không ban hiệu lệnh mưa nữa,
Mưa một lần suốt luôn mười hôm, dầm dề ủ dột.
Nhà bác có ruộng, nước tuôn ngập ruộng,
Nhà tôi không ruộng lại lo nước tràn lên thềm.
Chẳng bằng như Dương đạo sĩ ở Tây châu,
Đi hàng vạn dăm, chỉ theo mình hai cái đầu gối.
Xuôi dòng không ghét, ngược dòng cũng tốt,
Một mảng thuyền, mặc tình trôi.
Cỏ thuốc rừng, rượu bếp tẻ, đều không cần,
Lội bùn, ngủ sương, không vội vã.
Nhưng đêm đến, bụng đói, kêu như sấm,
Thì cái sầu cô lữ, không rượu, làm sao nguôi?
Lão Dương tự cho giỏi âm luật,
Đưa sáo vào tay, tiếng nghe trong mà buồn.
Khỏi đợi giếng mùa thu vỡ nước,
Thấy người xương trắng mới ngậm chén.