Thơ » Trung Quốc » Bắc Tống, Liêu » Tô Thức » Thi
Đăng bởi tôn tiền tử vào 10/11/2018 12:04
廢壘無人顧,
頹垣滿蓬蒿。
誰能捐筋力,
歲晚不償勞。
獨有孤旅人,
天窮無所逃。
端來拾瓦礫,
歲旱土不膏。
崎嶇草棘中,
欲刮一寸毛,
喟焉釋耒嘆,
我廩何時高。
Phế luỹ vô nhân cố,
Đồi viên mãn bồng hao.
Thuỳ năng quyên cân lực,
Tuế vãn bất thường lao.
Độc hữu cô lữ nhân,
Thiên cùng vô sở đào.
Đoan lai thập ngoã lịch,
Tuế hạn thổ bất cao.
Khi khu thảo cức trung,
Dục quát nhất thốn mao,
Vị yên thích lỗi thán,
Ngã lẫm hà thì cao.
Ruộng đất bỏ hoang, không ai đoái tưởng tới,
Vườn tược đổ nát, lau lách mọc đầy.
Ai mà ra gân sức cho nổi,
Rồi vãn một năm không bù lại công khó.
Chỉ có người bị lưu đày cô quạnh,
Góc bể chân trời không chỗ trốn.
Mới hăm hở đến dọn gạch, dọn ngói,
Năm hạn, đất không dẻo.
Giữa đám gai lởm chởm,
Chừng như muốn bứt từng sợi lông.
Rồi bùi ngùi buông cày đứng than thở,
Biết bao giờ cho đụn lúa đầy cao?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 23/02/2022 15:23
Ruộng hoang nào kẻ đoái hoài?
Đất vườn xơ xác mọc đầy cỏ lau.
Công thừa ai bỏ ra đâu,
Quanh năm cũng chẳng đền bù được bao.
Chỉ riêng những kẻ lưu đày,
Cùng trời cuối đất mới vào nơi đây.
Bỏ công gạch ngói đem xây,
Gặp năm hạn hán chốn nầy khô khan.
Cỏ gai lởm chởm đầy vườn,
Chừng như nhổ sạch đến từng sợi lông.
Buông cày ngao ngán trong lòng,
Lúa cao đầy đụn biết mong bao giờ?