葬花詞

花謝花飛飛滿天,
紅消香斷有誰憐?
遊絲軟系飄春榭,
落絮輕粘扑繡帘。
閨中女兒惜春暮,
愁緒滿懷無著處,
手把花鋤出繡帘,
忍踏落花來復去?
柳絲榆莢自芳菲,
哪管桃飄與李飛,
桃李明年能再發,
明年閨中知有誰?
三月香巢已壘成,
梁間燕子太無情,
明年花發雖可啄,
卻不道人去梁空巢也傾。
一年三百六十日,
風刀霜劍嚴相逼,
明媚鮮妍能几時,
一朝漂泊難尋覓。
花開易見落難尋,
階前愁煞葬花人,
獨倚花鋤淚暗灑,
洒上空枝見血痕。
杜鵑無語正黃昏,
荷鋤歸去掩重門,
青燈照壁人初睡,
冷雨敲窗被未溫。
怪儂底事倍傷神?
半為憐春半惱春,
憐春忽至惱忽去,
至又無言去不聞。
昨宵亭外悲歌發,
知是花魂與鳥魂?
花魂鳥魂總難留,
鳥自無言花自羞。
愿儂脅下生雙翼,
隨花飛到天盡頭。
天盡頭!何處有香丘?
未若錦囊收艷骨,
一抔淨土掩風流,
質本潔來還潔去,
不教污淖陷渠溝。
爾今死去儂收葬,
未卜儂身何日喪?
儂今葬花人笑痴,
他年葬儂知是誰?
試看春殘花漸落,
便是紅顏老死時。
一朝春盡紅顏老,
花落人亡兩不知!

 

Táng hoa từ

Hoa tạ hoa phi, phi mãn thiên,
Hồng tiêu hương đoạn hữu thuỳ liên.
Du ti nhuyễn hệ phiêu xuân tạ,
Lạc nhứ khinh niêm phốc tú liêm.
Khuê trung nữ nhi tích xuân mộ,
Sầu tự mãn hoài vô trước xứ,
Thủ bả hoa sừ xuất tú liêm,
Nhẫn đạp lạc hoa lai phục khứ.
Liễu ti du giáp tự phương phi,
Na quản đào phiêu dữ lý phi.
Đào lý minh niên năng tái phát,
Minh niên khuê trung tri hữu thuỳ.
Tam nguyệt hương sào dĩ luỹ thành,
Lương gian yến tử thái vô tình.
Minh niên hoa phát tuy khả trác,
Khước bất đạo nhân khứ lương không sào dã khuynh!
Nhất niên tam bách lục thập nhật,
Phong đao sương kiếm nghiêm tương bức.
Minh mị tiên nghiên năng kỷ thì,
Nhất triêu phiêu bạc nan tầm mịch.
Hoa khai dị kiến lạc nan tầm,
Giai tiền sầu sát táng hoa nhân.
Độc ỷ hoa sừ lệ ám sái,
Sái thượng không chi kiến huyết ngân.
Đỗ quyên vô ngữ chính hoàng hôn,
Hà sừ quy khứ yểm trùng môn.
Thanh đăng chiếu bích nhân sơ thuỵ,
Lãnh vũ xao song bị vị ôn.
Quái nùng để sự bội thương thần,
Bán vị liên xuân bán não xuân.
Liên xuân hốt chí não hốt khứ,
Chí hựu vô ngôn khứ bất văn.
Tạc tiêu đình ngoại bi ca phát,
Tri thị hoa hồn dữ điểu hồn?
Hoa hồn điểu hồn tổng nan lưu,
Điểu tự vô ngôn hoa tự tu.
Nguyện nùng hiếp hạ sinh song dực,
Tuỳ hoa phi đáo thiên tẫn đầu.
Thiên tẫn đầu! Hà xứ hữu hương khâu?
Vị nhược cẩm nang thu diễm cốt,
Nhất bồi tịnh thổ yểm phong lưu.
Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ,
Bất giao ô náo hãm cừ câu.
Nhĩ kim tử khứ nùng thu táng,
Vị bốc nùng thân hà nhật táng.
Nùng kim táng hoa nhân tiếu si,
Tha niên táng nùng tri thị thuỳ.
Thí khán xuân tàn hoa tiệm lạc,
Tiện thị hồng nhan lão tử thì.
Nhất triêu xuân tận hồng nhan lão,
Hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri.


Bài này của Lâm Đại Ngọc, nằm trong hồi 27 của Hồng Lâu Mộng.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Vũ Bội Hoàng, Trần Quảng

Hoa bay hoa rụng ngập trời,
Hồng phai hương lạt ai người thương hoa?
Đài xuân tơ rủ la đà,
Rèm thêu bông khẽ đập qua bên ngoài.
Kìa trong khuê các có người,
Tiếc xuân lòng những ngậm ngùi vẩn vơ.
Vác mai rảo bước bước ra,
Lòng nào nỡ giẫm lên hoa thế này?
Vỏ du tơ liễu đẹp thay,
Mặc cho đào rụng, lý bay đó mà.
Sang năm đào lý trổ hoa,
Sang năm buồng gấm biết là còn ai?
Tháng ba tổ đã xây rồi,
Trên xà hỏi én quen người hay không?
Sang năm hoa lại đâm bông,
Biết đâu người vắng, lầu hồng còn trơ?
Ba trăm sáu chục thoi đưa,
Gươm sương dao gió những chờ đâu đây.
Tốt tươi xuân được mấy ngày,
Chốc đà phiêu dạt, bèo mây thêm sầu.
Nở rồi lại rụng đi đâu,
Người chôn hoa những rầu rầu đòi cơn.
Cầm mai lệ lại ngầm tuôn,
Dây trên cành trụi hãy còn máu rơi.
Chiều hôm quyên lặng tiếng rồi,
Vác mai về đóng cửa ngoài buồn tênh.
Ngả người trước ngọn đèn xanh,
Ngoài song mưa tạt, bên mình chăn đơn.
Mình sao vơ vẩn từng cơn?
Thương xuân chi nữa lại hờn xuân chi?
Thương khi đến, hờn khi đi,
Đến lừ lừ đến, đi lỳ lỳ đi.
Ngoài sân tiếng khóc rầm rì,
Chẳng hồn hoa đấy, cũng thì hồn chim.
Hồn kia lảng vảng khôn tìm,
Chim càng lặng lẽ, hoa thêm sượng sùng
Thân này muốn vẫy vùng đôi cánh,
Nơi chân trời liệng cánh hoa chơi!
Nào đâu là chỗ chân trời,
Nào đâu là chỗ có đồi chôn hoa?
Sẵn túi gấm đành ta nhặt lấy,
Chọn nơi cao che đậy hương tàn.
Thân kia trong sạch muôn vàn,
Đừng cho rơi xuống ngập tràn bùn nhơ.
Giờ hoa rụng có ta chôn cất,
Chôn thân ta chưa biết bao giờ.
Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ,
Sau này ta chết, ai là người chôn?
Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn,
Cũng là khi khách hồng nhan về già
Hồng nhan thấm thoắt xuân qua,
Hoa tàn người vắng ai mà biết ai!

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
254.72
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Nguyễn Quốc Hùng

Hoa tàn, hoa bay đầy trời, hoa rụng đầy đất, hương sắc đã phai tàn, còn ai là người thương tiếc. Hoa rụng quanh nhà, hoa rơi bên rèm, người thiếu nữ trong phòng khuê nhìn hoa rụng mà tiếc cho mùa xuân chóng tàn, bèn lấy tay nâng niu những cánh hoa rơi, đâu nỡ dẫm lên xác hoa.

Những cây liễu còn xanh tươi đâu có để ý gì đến những cánh hoa tàn, những cánh hoa đào hoa lý bay theo gió. Hoa đào hoa lý sang năm lại nở, nhưng sang năm, người ngồi trong phòng khuê sẽ là ai ? Tiết tháng 3, những tổ ấm của loài chim yến đã tàn tạ xiêu vẹo, hết mùa xuân, những con chim yến kia sẽ về đâu?

Một năm, có ba trăm sáu mươi lăm ngày, nhưng hầu hết chỉ toàn là sương và gió như những ngọn đao lưỡi kiếm tàn phá loài hoa và cả lòng người, khoảng thời gian ấm áp tươi sáng phỏng được bao lâu.

Hoa nở ra, rồi rơi rụng, biết đâu mà tìm.

Ngoài thềm, mối sầu đang giết dần tâm hồn của người yêu hoa, cầm xác hoa mà giọt lệ chan hòa .

Mùa hè tới, với tiếng đỗ quyên vang lên từ lúc hoàng hôn, với những bên sen nở đầy. Trong đêm vắng, ngọn đèn chiếu bóng người soi lên vách mà lấy làm lạ tại sao người lại sầu thương.

Sầu vì thương xuân, vì tiếc xuân. Thương xuân sao tới mau thế, tiếc xuân sao đi mau thế. Đến cũng như đi, không thấy một tiếng nói gì. Hôm qua nghe tiếng hát, tưởng như tiếng nói của muôn loài hoa. Hoa đã tàn rồi, hồn hoa cũng không ở lại nữa.

Ước gì có đôi cánh để cùng hồn hoa bay tới muôn nẻo trời xa.
Nay đem chôn những cánh hoa tàn mà lòng càng thấy xót xa. Nhìn xuân đi hoa rụng, chợt nghĩ đến lúc tàn tạ của kiếp hồng nhan.

Một ngày nào đó, mùa xuân của cuộc đời đi qua, nhan sắc về chiều. Hoa rụng, người không còn, ai sẽ thương ai?

84.62
Trả lời
Ảnh đại diện

Mình sửa lại chút thơ cho vần

Mình rất thích bài này nên mạn phép sửa lại chút thơ cho vần hơn từ bài của nhóm Vũ Bội Hoàng

Táng hoa từ - Bài thơ chôn hoa - Lâm Đại Ngọc - Tào Tuyết Cần - nhóm dịch gốc Vũ Bội Hoàng - Billy Nguyen

Hoa bay hoa rụng khắp trời
Hồng phai hương nhạt ai người thương hoa?
Đài xuân tơ rủ la đà
Rèm thêu bóng khẽ buồn trông u hoài
Kia đèn khuê các kìa ai?
Khóc xuân lòng những ngậm ngùi vẩn vơ
Cánh hoa mềm nhẹ tựa tơ
Lòng nào lại nỡ làm nhơ thế này
Vỏ du tơ liễu đẹp thay
Biết đâu đào rụng lý bay đó mà
Sang năm đào lý trổ hoa
Sang năm buồng gấm biết là còn không?

Tháng 3 tổ én xây xong
Hoa khoe sắc nở, lầu hồng còn vui
Sang năm hoa lại thắm tươi
Biết chăng chim én với người ở đâu?
Ba trăm sáu chục ngày mau
Kiếm sương Đao gió những chờ đâu đây
Tốt tươi xuân được mấy ngày
Chốc đà phiêu bạt bèo mây thêm sầu
Nở rồi lại rụng đi đâu
Người chôn hoa cũng u sầu tiếc thương
Cầm mai lệ lại ngầm tuôn,
Dây trên cành trụi hãy còn máu tươi.
Chiều hôm quyên lặng tiếng rồi,
Vác mai về đóng cửa ngoài buồn tênh.
Ngả người trước ngọn đèn xanh,
Ngoài song mưa tạt, bên mình chăn đơn.
Mình sao vơ vẩn từng cơn?
Thương xuân chi nữa lại hờn xuân chi?
Thương xuân như thể tình si
Trách sao xuân nỡ dứt tình quá mau?
Ngoài sân tiếng khóc từ đâu?
Chẳng buồn hoa rũ, cũng sầu hồn chim.
Hồn kia lảng vảng khôn tìm,
Chim càng lặng lẽ, hoa thêm sượng sùng

Thân này muốn vẫy vùng đôi cánh
Nơi chân trời liệng cánh hoa rơi
Nào đâu là chỗ chân trời?
Nào đâu là chỗ có đồi chôn hoa?
Sẵn túi gấm ta đành nhặt lấy
Chọn nơi cao che đậy hương tàn
Thân kia trong sạch muôn vàn
Đừng cho rơi xuống ngập tràn bùn nhơ
Giờ hoa rụng có ta chôn cất
Chôn thân ta chưa biết bao giờ?
Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ
Sau này ta chết ai là người chôn
Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn
Cũng là khi khách hồng nhan về già
Hồng nhan thấm thoát xuân qua
Hoa tàn người vắng ai mà biết ai

Billy Nguyễn

83.38
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Đằng

Táng hoa từ.

Hoa tạ hoa phi, phi mãn thiên,
hương nhạt sắc tàn, ai thấu duyên?
Tơ trời vương gió nhẹ khung các,
nhứ rụng vướng rèm, phủ mộng huyền.

Khuê nữ tiếc xuân, xuân khép bóng,
sầu khôn vơi, lòng trống trơn.
Thủ bả cuốc vàng, qua liêm bước,
đạp nát hoa rơi, trở lại buồn.

Liễu xang, du giáo tươi bốn bể,
đâu hay đào rụng, lê tàn khê.
Đào lê tái phát, xuân năm tới,
khuê phòng năm tới, mấy ai về?

Tam nguyệt, yến xây sào đỉnh cột,
yến lòng vô cảm, chán ân tình.
Minh niên hoa rộ, hoa chim đến,
Nhưng tổ trống không, lẻ bóng mình.

Ba trăm sáu chục, ngày đau đáu,
Gió như đao, sương tựa kiếm kề bên.
Sắc tươi chóng phai, phơi nhân thế,
Một sớm tiêu tán, bặt bóng hình.

Hoa rụng dễ nhìn, khó kẻ nhặt,
Thềm xưa lặng lẽ, lệ ngóng mành.
Người táng hoa, lệ hoà huyết thắm,
Nhìn cành trơ trọi, vết hằn xanh.

Hoàng hôn, quyên hót, tiếng nghẹn ngào,
Cuốc vàng trở lại, cửa khép sâu.
Đèn xanh bóng lẻ, người chớm giấc,
Mưa lạnh gõ song, áo chưa khô.

Thương xuân, hờn xuân, lòng dậy sóng,
Xuân đến, lòng mừng, xuân tạ than.
Xuân chẳng nói, đến rồi đi khuất,
Nhân hồn dõi mãi, chẳng lời vang.

Đêm qua đình vắng, ca ai cất?
Hồn hoa, chim vỗ, tỏ hay chăng?
Hoa hồn lặng lẽ, chim ngần ngại,
Chim lặng hoa thẹn, bóng trăng tan.

Nguyện mượn đôi cánh, bay cùng nhứ,
Tới góc trời xa, tìm đỉnh vàng.
Trời tẫn đầu, tìm đâu hương cốt?
Chẳng bằng chôn sạch, bọc mơ màng.
Cốt trong, hoàn lại về nơi sạch,
Bùn lầy chớ bận, dấu chân ngang.
Hoa mất, người đây lo táng tạ,

Thân này liệu sẽ táng ai chăng?
Người chôn hoa, thiên hạ cười ngông,
Mai này ai táng, tôi chôn không?
Thử ngắm xuân tàn, hoa rụng đất,

Ấy chính thanh xuân, phút tận cùng.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời