Thơ » Trung Quốc » Tam Quốc » Tào Thực
Đăng bởi Vanachi vào 15/06/2009 02:28
步登北邙阪,
遙望洛陽山。
洛陽何寂寞,
宮室盡燒焚。
垣牆皆頓擗,
荊棘上參天。
不見舊耆老,
但睹新少年。
側足無行徑,
荒疇不復田。
遊子久不歸,
不識陌與阡。
中野何蕭條,
千里無人煙。
念我平常居,
氣結不能言。
Bộ đăng Bắc Mang phản,
Dao vọng Lạc Dương sơn.
Lạc Dương hà tịch mịch,
Cung thất tận thiêu phần.
Viên tường giai đốn tích,
Kinh cức thượng tham thiên.
Bất kiến cựu kỳ lão,
Đãn đổ tân thiếu niên.
Trắc túc vô hành kính,
Hoang trù bất phục điền.
Du tử cửu bất quy,
Bất thức mạch dữ thiên.
Trung dã hà tiêu điều,
Thiên lý vô nhân yên.
Niệm ngã bình thường cư,
Khí kết bất năng ngôn.
Bước lên sườn núi Bắc Mang,
Xa nhìn về núi Lạc Dương.
Lạc Dương thực quạnh quẽ,
Cung thất bị đốt thiêu hết.
Tường vách đều đổ nát,
Kinh ngải mọc ngút trời.
Không thấy người già xưa đâu,
Chỉ thấy thiếu niên mới.
Nhón chân đi không thấy dấu đường,
Ruộng hoang không có ai làm.
Người đi xa lâu không trở về,
Nay không còn nhận ra đường ngang ngõ dọc.
Ngoài thành thực tiêu điều xơ xác,
Ngàn dặm không thấy khói nhà ai.
Nghĩ tới cảnh sinh hoạt hằng ngày của ta,
Lòng u uất không thành lời.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 15/06/2009 02:28
Lên sườn núi Bắc Mang,
Ngoảnh nhìn lại Lạc Dương.
Lạc Dương sao quạnh quẽ,
Cung thất sạch tan hoang.
Tường vách đều đổ nát,
Gai cỏ ngút trời xanh.
Người già không thấy bóng,
Chỉ có thiếu niên quanh.
Nhón chân không thấy lối,
Ruộng vườn không người chăm.
Người đi lâu không lại,
Không rõ lối dọc ngang.
Ngoài thành cảnh xơ xác,
Khói không thoảng một làn.
Nghĩ thường ngày sinh hoạt,
U uất tiếng chẳng thành.