Thơ » Mỹ » Sylvia Plath
Đăng bởi hảo liễu vào 02/11/2017 00:26
I thought that I could not be hurt;
I thought that I must surely be
impervious to suffering —
immune to mental pain
or agony.
My world was warm with April sun
my thoughts were spangled green and gold;
my soul filled up with joy, yet felt
the sharp, sweet pain that only joy
can hold.
My spirit soared above the gulls
that, swooping breathlessly so high
o’erhead, now seem to brush their whir-
ring wings against the blue roof
of the sky.
(How frail the human heart must be —
a throbbing pulse, a trembling thing —
a fragile, shining instrument
of crystal, which can either weep,
or sing.)
Then, suddenly my world turned gray,
and darkness wiped aside my joy.
A dull and aching void was left
where careless hands had reached out to destroy
my silver web of happiness.
The hands then stopped in wonderment,
for, loving me, they wept to see
the tattered ruins of my firma-
ment.
(How frail the human heart must be —
a throbbing pulse, a trembling thing —
a fragile, shining instrument
of crystal, which can either weep,
or sing.)
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hảo liễu ngày 02/11/2017 00:26
Có 1 người thích
Tôi vẫn tưởng tôi không thể bị tổn thương;
tôi vẫn tưởng tôi hẳn phải
trơ lì với sự đau đớn
miễn nhiễm với những quằn quại tinh thần
hay cơn thống khổ
Thế giới tôi, mặt trời tháng tư ấm áp
ý nghĩ tôi được điểm xanh điểm vàng
tâm hồn tôi tràn đầy niềm vui, nhưng vẫn cảm được
nỗi đớn đau sắc ngọt mà chỉ niềm vui
mới cầm giữ được
Linh hồn tôi bay vút lên trên những con mòng biển
chao liệng không kịp thở rất cao
ở trên không, giờ đây có vẻ như đang cọ đôi cánh vù
-vù của chúng vào chiếc mái màu xanh
của bầu trời.
Trái tim con người mới yếu đuối làm sao -
một nhịp đập rộn ràng, một thứ gì run rẩy
một nhạc cụ mỏng manh bằng thuỷ tinh, có thể khóc,
hay ca hát.
Rồi đột nhiên, thế giới của tôi chuyển sang màu xám.
và bóng tối xoá sạch niềm vui của tôi,
chỉ còn lại một khoảng trống tẻ nhạt và đau đớn
nơi đôi bàn tay bất cẩn vươn ra phá huỷ
chiếc lưới hạnh phúc bằng bạc của tôi.
Đôi bàn tay khi ấy đã ngừng lại trong kinh ngạc,
bởi, yêu thương tôi, chúng đã khóc khi thấy
những phế tích tả tơi của bầu-
trời tôi.
(Trái tim con người mới yếu đuối làm sao -
một nhịp đập rộn ràng, một thứ gì run rẩy
một nhạc cụ mỏng manh bằng thuỷ tinh, có thể khóc,
hay ca hát.)