Je voudrais être, sur la terre,
L'unique héritier des grands rois
Dont la force et l'éclat font taire
Tous les revendiqueurs des droits,
De ces rois d'Asie et d'Afrique,
Monarques des derniers pays
Où les maîtres sont, sans réplique,
Sans réserve, encore obéis.
Je verrais, à mon tour idole,
Les trois quarts du monde vivant
Se prosterner sous ma parole
Comme un champ de blés sous le vent.
Les tribus des races voisines
Feraient affluer par milliers
Les venaisons dans mes cuisines,
Les vins rares dans mes celliers,
Des chevaux plein mes écuries,
Des meutes traînant leurs valets,
Des marbres, des tapisseries,
Des vases d'or, plein mes palais !
Sous mes mains j'aurais des captives
Belles de pleurs, et sous mes pieds
Les têtes fières ou craintives
De leurs pères humiliés.
Je posséderais sans conquête
Mon vaste empire, et sans rival !
Dans la sécurité complète
D'un pouvoir salué légal.
Alors, alors, ô joie intense !
Convoquant mon peuple et ma cour,
Devant la servile assistance
Moi-même, en plein règne, au grand jour,
Avec un cynisme suprême,
Je briserais sur mon genou
Le sceptre avec le diadème,
Comme un enfant casse un joujou ;
De mes épaules accablées
Arrachant le royal manteau,
Aux multitudes assemblées
Je jetterais l'affreux fardeau ;
Pour les déshérités prodigue
Je laisserais tous mes trésors,
Comme un torrent qui rompt sa digue,
Se précipiter au dehors ;
Cessant d'appuyer ma sandale
Sur la nuque des prisonniers ;
Je rendrais la terre natale
Aux plus fameux comme aux derniers ;
J'abandonnerais à mes troupes
Tout l'or glorieux des rançons ;
Puis je laisserais dans mes coupes
Boire mes propres échansons ;
Sur mes parcs, mes greniers, mes caves,
Par-dessus fossé, grille et mur,
Je lâcherais tous mes esclaves
Comme des ramiers dans l'azur !
Tout mon harem, filles et veuves,
S'en retournerait au foyer,
Pour enfanter des races neuves
Que nul tyran ne pût broyer,
Qui ne fussent plus la curée
D'un vainqueur, suppôt de la mort,
Mais serves d'une loi jurée
Dans un libre et paisible accord,
Fondant la cité juste et bonne
Où chaque homme en levant la main
Sent qu'il atteste en sa personne
La dignité du genre humain !
Et moi qui fuis même la gêne
Des pactes librement conclus,
Moi qui ne suis roseau ni chêne,
Ni souple, ni viril non plus,
Je m'en irais finir ma vie
Au milieu des mers, sous l'azur,
Dans une île, une île assoupie
Dont le sol serait vierge et sûr,
Île qui n'aurait pas encore
Senti l'ancre des noirs vaisseaux,
Dont n'approcheraient que l'aurore,
Le nuage et le pli des eaux.
Dans cette oasis embaumée,
Loin des froides lois en vigueur,
Viens, dirais-je à la bien-aimée,
Appuyer ton cœur sur mon cœur ;
Des lianes feront guirlandes
Entre les palmiers sur nos fronts,
Et tu verras des fleurs si grandes
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Các vị vua vĩ đại trên trái đất,
Hãy để ta, người duy nhất kế thừa
Kẻ lặng im sẽ sáng rực như lửa
Quyền tranh đấu há chẳng cần phải thưa,
Những đấng quân vương cuối cùng tại vị
Những quốc gia châu Á và châu Phi
Các vị ở đâu tìm bỏ công hoài phí
Cứ một mực tuân theo, gối vẫn quỳ.
Ta chiêm ngưỡng những kỳ nhân đáng kính
Ba phần tư thế giới vẫn hiện hình
Hãy nghiêng đầu như lúa mì trong gió
Cúi lạy lời ta nói trước bình minh.
Các bộ lạc từ người dân lân cận
Sẽ mang đến hàng vạn thứ ta cần
Hầm rượu ta sẽ ngập tràn loại quý
Còn trong bếp thịt nai chất ngàn cân.
Ngựa đầy chuồng, kéo kẻ hầu đầy sân
Đá cẩm thạch sẽ phủ kín khắp trần
Những chiếc bình tô vàng cả cung điện
Và thảm mịn sẽ nuốt chửng đôi chân!
Dưới bàn tay, ta sẽ có tù nhân
Giọt lệ ta đẹp tựa hoa, tựa phấn
Khi kiêu hãnh và hãi hùng xen lẫn
Những người cha bị sỉ nhục bao lần.
Ta chiếm hữu mà không cần chinh phục
Đế chế ta rộng lớn đến bạt ngàn!
Quyền lực ta tựa như khúc khải hoàn
Khiến kẻ thù phải tủi nhục ca vang.
Ôi ta đắm chìm trong nỗi hân hoan!
Thần dân ta như thác lũ sóng tràn,
Chẳng màn trước những nô lệ dự khán
Triều đại ta toả sáng ánh trời ban,
Với sự hoài nghi tột đỉnh này,
Ta sẽ bẻ đầu gối gãy làm hai
Cầm vương trượng với vương miện trên tay
Đập vỡ như món đồ chơi con trẻ
Từ đôi vai nặng trĩu của một kẻ
Sẽ có ngày xé bỏ áo hoàng bào
Tới đại chúng với tấm lòng thanh cao
Vứt lại sau những thương đau sầu não;
Kẻ hoang đàng bị tước quyền thừa kế
Ta để cho ngươi kho báu đề huề
Như dòng nước lũ vỡ bờ đê
Vội thoát ra khỏi công danh quyền thế.
Đôi dép lê của ta sẽ dừng lại
Trước chiếc cổ của người tù khổ sai;
Quê hương các ngươi ta sẽ trả lại
Hỡi những tài danh bậc nhất cuối cùng;
Ta sẽ bỏ cả đội quân oai hùng
Và cả vàng chuộc vinh hiển trong cung;
Những kẻ quan tửu chánh cùng ta uống
Sẽ lãng quên theo chén rượu vạn trùng.
Trên công viên, gác xép, hầm rượu ta
Qua những con mương, cổng, tường, cây, lá
Những nô lệ cứ yên tâm được thả
Như bồ câu hoà cánh giữa thiên thanh.
Cả hậu cung, thê thiếp tuổi còn xanh
Các nàng về an lành bên lò sưởi
Để sanh ra thêm những chủng tộc mới
Mà bạo chúa có với cũng chẳng giành
Hỡi những ai không đành làm linh mục
Kẻ thay mặt lời chúc phúc tử thần
Mà quy phục dưới chân của luật lệ
Nguyện tuyên thệ trong thái bình, tự do
Thành lập nơi công bằng và ấm no
Nơi tốt đẹp đàn ông lo cống hiến
Nơi bản chất anh ấy sẽ lộ diện
Sự thánh thiện của nhân loại thiên liêng!
Ta liền chạy trốn trong sự bối rối
Những giao ước tự do được ký vội
Ta không phải cây sậy hay cây sồi,
Không mềm dẻo và cũng không rắn rỏi.
Ta nên đi kết thúc cuộc đời thôi!
Trên hòn đảo xa xôi ngoài biển rộng
Giữa trời xanh đảo vẫn say giấc mộng
Giữa gió lộng đất vẫn còn hoang sơ
Một hòn đảo vẫn chưa rõ nguy cơ
Từ mỏ neo những con tàu đen kịt,
Mà cứ tiến về bình minh mờ mịt,
Mây và nước khắng khít gấp cuộn mình.
Trong ốc đảo thơm ngát và nguyên sinh,
Xa rời những bám víu của luật định,
Hãy đến nghe, ta nói với người tình,
Hai trái tim áp sát khẽ rung rinh;
Kết dây leo thành chiếc vòng hoa xinh
Những cây cọ nghiêng mình chào trước trán,
Nàng sẽ thấy những bông hoa xứng đáng
Nở rộn ràng khi nàng cùng ta say.