Thơ » Pháp » Sully Prudhomme » Thi khúc và thi phẩm (1865) » Thi khúc » Đời sống nội tâm
Đăng bởi hongha83 vào 28/01/2025 10:44
Ô Mémoire, qui joins à l’heure
La chaîne des temps révolus,
Je t’admire, étrange demeure
Des formes qui n’existent plus!
En vain tombèrent les grands hommes
Aux fronts pensifs ou belliqueux:
Ils se lèvent quand tu les nommes,
Et nous conversons avec eux;
Et si tu permets ce colloque
Avec les plus altiers esprits,
Tu permets aussi qu’on évoque
Les cœurs humbles qu’on a chéris.
Le présent n’est qu’un feu de joie
Qui s’écroule à peine amassé,
Mais tu peux faire qu’il flamboie
Des mille fêtes du passé;
Le présent n’est qu’un cri d’angoisse
Qui s’éteint à peine poussé,
Mais tu peux faire qu’il s’accroisse
De tous les sanglots du passé;
L’être des morts n’est plus visible,
Mais tu donnes au trépassé
Une vie incompréhensible,
Présent que tu fais d’un passé!
Quelle existence ai-je rendue
A mon père en me souvenant?
Quelle est donc en moi l’étendue
Où s’agite ce revenant?
Un sort différent nous sépare:
Comment peux-tu nous réunir,
A travers le mur qui nous barre
Le passé comme l’avenir?
Qui des deux force la barrière?
Me rejoint-il, ou vais-je à lui?
Je ne peux pas vivre en arrière,
Il ne peut revivre aujourd’hui!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Hồi ức hỡi, ngươi kết liên giây phút
Với chuỗi thời gian vùn vụt qua đi
Ta ngưỡng mộ ngươi, nơi chốn lạ kỳ
Của những hình dạng không còn tồn tại!
Giữa vô vọng, bao anh hùng vĩ đại
Bại trận trong hiếu thắng hoặc trầm ngâm:
Khi ngươi đặt tên, họ thức dậy thầm
Và cùng với họ, chúng ta trò chuyện
Nếu cho phép hội thoại này tiếp diễn
Bằng một tinh thần kiêu hãnh cao xa
Cũng là khi ngươi gợi mở cho ta
Những con tim khiêm hạ đầy trân quý
Phút hiện tại là lửa hồng hoan hỷ
Vụt tắt đi chẳng để lại tro tàn
Nhưng có ngươi làm rực rỡ chói chang
Những lễ hội của ngày xưa vạn thuở
Phút hiện tại là tiếng kêu đau khổ
Lịm tắt mà chẳng đẩy dội vang lên
Nhưng có ngươi làm cho lớn mạnh thêm
Và hiện tại ngươi tạo từ quá khứ
Người thiên cổ nào thấy gì được chứ
Nhưng có ngươi ban tặng kẻ khuất rồi
Một cuộc đời bất khả thấu hiểu thôi
Và hiện tại ngươi tạo từ quá khứ!
Sự hiện hữu nào tôi làm ra thử
Gửi cha tôi mỗi khi nhớ đến Người?
Đâu là không gian rộng lớn trong tôi
Nơi Người vẫn còn loanh quanh luẩn quẩn?
Bị chia cắt bởi khác nhau số phận
Làm thế nào ngươi chắp nối lại đây
Đem chúng tôi xuyên qua vách ngăn dày
Quá khứ cũng như tương lai đang tới?
Ai trong hai người phá tan rào cản lối?
Cha về bên tôi hay tôi bước đến Người?
Dĩ vãng sau lưng tôi không thể sống lùi
Còn Người chẳng thể hồi sinh trong hiện tại!