Khi đọc lên những vần thơ tặng bạn
Trái tim tôi chẳng nhận thức thơ mình
Điều đẹp nhất tôi vẫn giữ riêng tình
Câu thơ thật vốn không hề được đọc

Giống như những đoá hoa vàng mời mọc
Có muôn ngàn cánh bướm trắng vây quanh
Những ý tưởng trong tôi rất nguyên lành
Được vây bởi những vần thơ run rẩy

Những vần thơ, tay tôi vừa chạm khẩy
Chợt xô nhau mà trốn chạy tả tơi
Chỉ sót lại một chút phấn rụng rơi
Từ đôi cánh mỏng manh và non dại

Tôi chẳng biết điểm tô vần thơ lại
Sợ làm tan chút ánh sáng dịu dàng
Sợ làm đau, giết chết mảnh thơ vàng
Bằng một vết ghim đâm vào tim nóng

Chính vì thế, tâm hồn tôi căng mọng
Những vần thơ xúc cảm bị bỏ quên
Bạn thấy không chính cánh bướm của đêm
Đã tô điểm cho ngón tay vụng dại


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)