Chim soải cánh rời đi
Bỏ mục hoang chiếc tổ
Chúng trở thành điều chi
Những chiếc nôi ta đó?
Khi từng bầy sâu bọ
Ăn nhựa gỗ nuôi thân

Chiếc nôi của tôi nằm
Ở dưới cùng gác xép
Chịu lãng quên đè bẹp
Ủ ê chìm tháng năm
Nhưng tôi vẫn thực tâm
Muốn ôm chầm lấy nó
Bởi tuổi thơ tôi đó
Còn vang vọng tiếng cười

Ở trong nôi, tôi có
Ban ngày lẫn ban đêm
Trần giường cứ ngước lên
Có ngay đôi mắt mẹ
Nôi ru hồn tôi nhẹ
Chữ yêu học đánh vần
Con ngươi tôi mở hé
Nhận ánh sáng thanh tân

Những bằng hữu thiện tâm
Những nữ nhân thuần khiết
Trái tim không tì vết
Chính là chiếc nôi êm
Mà ta hằng mơ tưởng
Dù thiên hình vạn trạng

Bản năng sống thu mình
Vẫn kéo dài thêm mãi
Đến thời ta hiện tại
Sao nhỏ bé quá nhanh
Hỡi chiếc nôi, có phải
Ngươi phản bội nhân sinh?


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)